Nàng phải theo ông ấy về, sống dưới cùng một mái nhà với người cha hữu danh vô thực này sao?
Thái tử nói: “Khoảng thời gian này Đông Cung sẽ rất nguy hiểm.”
Hôm nay tại lễ tắm Phật, hắn và Thuần Minh Đế đã hoàn toàn trở mặt, hiện giờ Phùng Ngộ đang nằm trong tay hắn, Thuần Minh Đế chắc chắn sợ ông ta sẽ khai ra chân tướng trận chiến Lang Sơn năm xưa. Ông ta một là ra tay trước với Phùng Ngộ, hai là trừ khử hắn – Thái tử này, để trừ hậu họa về sau.
Về phần Thịnh Dự, đối với Thuần Minh Đế mà nói ông ấy không phải là người quan trọng hàng đầu, vậy nên tạm thời Thịnh Phủ vẫn an toàn.
Hắn cười: “Hôm nay nàng cũng thấy rồi đấy, võ công của ông ấy cao cường, đối phó với một Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ cũng không thành vấn đề, dĩ nhiên có thể bảo vệ được nàng.”
Vân Quỳ nhớ lại cảnh tượng ông ấy từ trên trời nhảy xuống trên phố chính, quả đúng là tư thế oai hùng lỗi lạc, tuấn dật phi thường.
Đây là ông ấy đã ngoài bốn mươi tuổi, nếu lùi lại hai mươi năm trước, không biết sẽ là phong thần tuấn lãng đến nhường nào. Bảo sao vì người đàn ông này, mẹ lại bất chấp tất cả cũng muốn sinh hạ nàng.
Thái tử nói: “Nàng cũng muốn gặp ông ấy, đúng không?”
Mi mắt Vân Quỳ khẽ run rẩy: “Nhưng ta không biết phải đối mặt với ông ấy thế nào, nên hận sao? Hay là nên tha thứ, cứ như vậy an tâm thoải mái nhận lấy sự bù đắp của ông ấy ?”
Thái tử nói: “Ông ấy chỉ có một mình nàng là con gái, cho dù là bù đắp lỗi lầm, hay là thật lòng thương yêu nàng. Tất cả những gì ông ấy cho, nàng cứ nhận lấy là được, bất kể nhận hay không nhận thân, những thứ này vốn dĩ đều thuộc về nàng.”
Thấy nàng im lặng không nói, Thái tử lại nói: “Nếu nàng không muốn ta cũng không ép buộc. Thời gian này, ta sẽ sắp xếp nơi ở ổn thoả và phái người bảo vệ an toàn cho nàng.”
Vân Quỳ siết chặt chiếc khăn tay trong tay, do dự rất lâu, cuối cùng nói: “Ông ấy đã nói như vậy rồi, còn cố ý sắp xếp chỗ khác làm gì.”
Thái tử “Ừ” một tiếng, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa khóe mắt nàng: “Nếu ở không quen hoặc không muốn nhận ông ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về. Ta đã nói rồi, Đông Cung chính là nhà của nàng.”
Vân Quỳ ngước mắt: “Vậy chẳng phải là rất lâu nữa ta mới có thể gặp lại điện hạ sao?”
Thái tử nâng niu gương mặt nàng, khẽ hôn lên má nàng: “Sẽ không để nàng chờ lâu đâu, ta sẽ nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, đến lúc đó sẽ đích thân đến đón nàng hồi cung.”
Ngón tay Vân Quỳ nhẹ nhàng vu.ốt ve trán hắn, vành mắt lại cay xè.
Nàng không biết con cổ trùng kia ẩn náu ở đâu. Thứ độc vật này hành hạ hắn suốt hơn hai mươi năm, từ khi hắn vừa lọt lòng đã bị người ta tàn nhẫn chôn vào cơ thể. Nàng không dám nghĩ sâu đến nỗi đau đớn tột cùng ấy, chỉ nghĩ thôi đã muốn rơi lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-237.html.]
“Điện hạ, chàng sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
“Không đâu.” Thái tử an ủi, hôn lên má nàng, “Ta đã hứa sẽ đến đón nàng, ta sẽ không nuốt lời đâu.”
Vân Quỳ nói: “Vậy nếu phương pháp giải cổ quá đau đớn, điện hạ tuyệt đối đừng cố gắng chịu đựng. Tuỳ theo thời điểm gọi ta về, dù không giải được cũng không sao, sau này đã có ta rồi.”
Khóe môi Thái tử cong lên: “Ừ.”
Đây gần như là lần đầu tiên hai người phải xa nhau, Thái tử vẫn còn vài lời muốn dặn dò: “Ta sẽ phái người âm thầm bảo vệ nàng, thời gian này nàng cố gắng đừng ra ngoài.”
Vân Quỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Thái tử nói tiếp: “Nàng hãy mang theo nhẫn ngọc bích kia, thấy nhẫn như thấy trữ quân, ám vệ phái đi đều do nàng điều khiển.”
Vân Quỳ thầm than trong lòng, quả nhiên chiếc nhẫn kia có thể trấn giữ cục diện.
Sắc mặt Thái tử nghiêm nghị: “Thu lại tâm tư, không được nhìn những nam nhân khác, đặc biệt là thuộc hạ của phụ thân nàng.”
Vân Quỳ: “Ừm…”
Chưa nói đến những người khác, từ trước nàng đã cảm thấy Cẩm Y Vệ là những thị vệ uy phong nhất trong cả hoàng thành. Ngoại trừ vị Chỉ huy sứ mặt mũi hung tợn kia, những người khác đều cao lớn uy mãnh, tướng mạo đoan chính.
Vừa nghĩ đến đó, nàng chợt cảm thấy cổ lạnh lẽo, lúc này mới muộn màng nhận ra là người này biết đọc tâm! Nàng nghĩ gì hắn đều biết cả!
Ngước mắt chạm phải đôi mắt u trầm sâu thẳm của người đàn ông, nàng vội vàng ôm chặt lấy eo hắn, dụi mặt mạnh vào lồng ng.ực hắn: “Ta tuyệt đối không nhìn người khác! Ta không nỡ rời xa điện hạ…”
“Không nỡ?” Sắc mặt Thái tử trầm xuống, “Vậy chi bằng ở đây thêm vài lần nữa, để Thịnh Dự chờ thêm hai canh giờ bên ngoài, thế nào?”
Vân Quỳ: “…”
「Điện hạ xấu xa!」
Thái tử giữ chặt gáy nàng, đôi môi mỏng mạnh mẽ phủ xuống. Từ sự cường thế không cho phép nghi ngờ dần dần chuyển thành dịu dàng quấn quýt, hơi thở nóng rực của cả hai hòa quyện, không ai muốn buông tay trước.