Vân Quỳ không ngờ ông ấy lại đột nhiên mở lời như vậy, nàng vô thức siết chặt ngón tay, khẽ đáp: “Ta…”
Hà Bách Linh cũng có phần lo lắng, hỏi: “Từ đâu mà điện hạ biết được phương pháp giải này?”
Trong lòng Thịnh Dự cũng đầy nghi hoặc, vừa rồi Thái tử chỉ nói vài câu dò xét, rõ ràng không hề nhắc đến cách giải cổ trùng.
Hơn nữa Phùng Ngộ kia tự nhận là có thể giải cổ cho điện hạ, đại khái là kẻ sắp c.h.ế.t kéo dài hơi tàn, muốn dùng đó để uy h.i.ế.p điện hạ tha cho phu nhân của ông ta, chứ chưa hề nói đến cách giải. Vậy làm sao điện hạ biết được?
Thái tử sắc mặt bình tĩnh đáp: “Phùng Ngộ và Thuần Minh Đế muốn đối phó với cô, tuyệt đối sẽ không để kẻ nuôi cổ sống sót. Thứ cổ này vô phương cứu chữa bằng thuốc, kế sách hiện giờ chỉ có thể dẫn cổ trùng ra rồi tiêu diệt, bệnh đau đầu của cô may ra mới có thể khỏi hẳn, nếu không sẽ mãi là mối họa ngầm.”
Hà Bách Linh thở dài: “Trong độc kinh quả thật có ghi chép như vậy, có điều nguy hiểm quá lớn, điện hạ thực sự muốn thử?”
Vân Quỳ cũng vội nói: “Ta có thể luôn ở bên cạnh điện hạ, sẽ không để điện hạ xảy ra chuyện gì…”
Thịnh Dự nhìn vẻ mặt lo lắng của cô nương, trong lòng âm thầm suy nghĩ ý tứ sâu xa trong câu nói ấy.
Nàng nói, muốn luôn ở bên cạnh Thái tử?
Chẳng lẽ cô nương không muốn theo ông ấy về phủ, muốn cả đời làm việc trong cung? Hay là đợi điện hạ đăng cơ làm vua, nàng muốn ở lại hậu cung làm nương nương?
Thái tử chăm chú nhìn nàng một lát rồi nói: “Cô đã quyết, không cần khuyên nữa.”
Chỉ cần cổ trùng còn ở trong cơ thể, hắn vĩnh viễn không thể sống như người bình thường. Dù chỉ là một chút hương liệu thông thường nhất, cũng có thể khiến hắn phát điên và mất kiểm soát.
Hắn gánh vác giang sơn xã tắc, muốn trở thành vị quân chủ được muôn dân kính ngưỡng tin cậy. Đồng thời cũng muốn cho người mình yêu một viên thuốc an thần, phu quân mà nàng nương tựa ít nhất phải là một người khỏe mạnh, không bệnh tật, tâm trạng ổn định, chứ không phải kẻ lúc nào cũng có thể mất khống chế.
Vành mắt Vân Quỳ cay xè, cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống.
Tào Nguyên Lộc liếc nhìn nàng, rồi lại nhìn Thịnh Dự, “Vậy mấy ngày này, cô nương…”
Vân Quỳ không muốn rời khỏi Đông cung, nàng muốn lúc nào cũng biết được an nguy của điện hạ. Hơn nữa nàng chưa bao giờ có ý định cùng Thịnh Dự hồi phủ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-236.html.]
Thái tử im lặng một lát rồi nói: “Nàng ở lại, ta có lời muốn nói với nàng.”
Câu này là nói với Vân Quỳ.
Mọi người trong điện nhìn nhau, Thịnh Dự thu lại vẻ kinh ngạc, cùng mọi người chắp tay lui ra ngoài.
Thái tử ngồi trên giường, vẫy tay với nàng, lúc này Vân Quỳ mới ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn, sau đó bị hắn chậm rãi duỗi tay ôm vào lòng.
Hơi ấm của người đàn ông phả vào bên tai, cứ ôm như vậy không nói gì.
Vân Quỳ thấp giọng lên tiếng: “Điện hạ, nhất định phải giải cổ sao? Ta luôn ở bên cạnh điện hạ, cũng có thể khống chế được mà, điện hạ quyết ý giải cổ, nhỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”
Thái tử đáp: “Trước kia không biết thì thôi, giờ đã biết trong người ta có cổ trùng, nàng không sợ sao?”
Vân Quỳ lắc đầu: “Ta sớm đã không còn sợ điện hạ nữa rồi, ta chỉ sợ điện hạ gặp nguy hiểm, sợ người sẽ đau. Ta ở lại Đông cung, lúc nào cũng có thể giúp điện hạ.”
“Đúng vậy, nàng có thể giúp ta.” Thái tử cười nói, “Chỉ là ta sợ cổ trùng vừa bị dẫn ra, lại bị nàng dọa cho quay trở lại. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, ta còn chữa trị được nữa sao?”
Vân Quỳ cắn môi: “Vậy ta về thiên điện ở, ta có thể nhịn không đến gặp điện hạ, cứ ở thiên điện chờ tin của chàng.”
Thái tử xoa nhẹ tóc mai nàng: “Nhưng ta không nhịn được muốn gặp nàng thì phải làm sao?”
Vân Quỳ cảm giác như tim mình hẫng một nhịp, nỗi đau âm ỉ tê dại lan tỏa.
Thái tử im lặng một lát rồi hỏi: “Nàng không muốn nhận ông ấy, không muốn theo ông ấy hồi phủ sao?”
Vân Quỳ khẽ đáp: “Ta cũng không biết nữa.”
Dù biết ông ấy có nỗi khổ tâm, những năm qua sống không hề dễ dàng, nhưng những khổ sở mà nàng và mẹ đã chịu đựng thì sao?
Dù ông ấy muốn bù đắp, mạng của mẹ cũng không thể cứu được nữa rồi.
Mà những năm qua nàng chật vật lớn lên, chưa bao giờ dựa dẫm vào người cha này. Đối với nàng, ông ấy chỉ là một người xa lạ.