Vừa dứt lời, mọi người trong điện đều kinh hãi.
Bổn triều đã cấm cổ thuật trăm năm, người dùng cổ thuật cũng có hình phạt nghiêm khắc. Trăm năm qua, không còn ai dám dùng loại tà thuật âm u này để mưu tài hại mệnh. Ngay cả Tào Nguyên Lộc và Thịnh Dự cũng chỉ nghe nói qua, Vân Quỳ càng chưa từng nghe thấy.
Hà Bách Linh kinh ngạc hỏi: “Làm sao điện hạ biết?”
Thái tử chỉ nói: “Là âm mưu của Thuần Minh Đế và Phùng Ngộ.”
Tào Nguyên Lộc vội hỏi: “Quân y có cách giải cổ không?”
Trước đây Hà Bách Linh từng xem qua một số độc kinh ghi chép về cổ độc, “Tìm được người hạ cổ luyện chế thuốc giải là cách nhanh nhất. Nếu là tử cổ, thì cần phải tiêu diệt mẫu cổ, tử cổ tự nhiên sẽ được giải trừ. Ngoài ra chỉ còn một số tà thuật không có căn cứ. Nếu điện hạ muốn giải cổ, cần phải hỏi rõ đây là loại cổ trùng gì, lúc đó mới có thể bốc thuốc đúng bệnh.”
Thịnh Dự âm thầm nắm chặt lòng bàn tay, “Điện hạ sinh ra đã đau đầu triền miên, không lẽ là bị hạ cổ trùng từ lúc đó?”
Vừa nói xong, mọi người đều cảm thấy nặng trĩu trong lòng, mắt Vân Quỳ càng đỏ hoe.
Vốn dĩ vì tàn nhẫn độc ác nên cổ độc không được chấp nhận trên đời, huống chi còn hạ trên người một đứa trẻ vừa mới sinh ra!
Sắc mặt Thái tử trắng bệch, đầu đau âm ỉ, trán nổi một lớp mồ hôi lạnh li ti.
Nếu không có thuật đọc tâm, đến giờ hắn vẫn còn bị che mắt, không tìm được cách chữa trị, thậm chí con cổ trùng này sẽ hành hạ hắn cả đời.
Những dịp như hôm nay, nếu hắn không nghe được tiếng lòng của Thuần Minh Đế trước, mà bước lên đài tế kia, độc dược kịch liệt trong nước tắm Phật chắc chắn sẽ khiến hắn mất kiểm soát trước mặt mọi người.
Hắn nhớ rõ trạng thái điên cuồng của mình trước đây, thậm chí còn vô tình g.i.ế.c người…
Thái tử siết chặt tay, nhắm nghiền mắt.
Phùng Ngộ bị giam trong hình phòng Đông Cung, tự biết khó bảo toàn tính mạng, mỗi tội chưa từng nghĩ tới bí mật mà ông ta giấu kín suốt hai mươi năm đã bị Thái tử và Thịnh Dự biết được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-234.html.]
Năm đó, ông ta ngấm ngầm thông đồng với địch. Để không bị Tiên đế nghi ngờ, ông ta không tiếc lấy thân mạo hiểm, bị nỏ lửa của Bắc Ngụy b.ắ.n trúng mặt phải, trà trộn trong đống xác c.h.ế.t trốn thoát, khiến tất cả mọi người đều cho rằng ông ta đã chôn thây ở Lang Sơn.
Dù sau này mượn cơ hội rút lui, mặt ông ta cũng bị thương hoàn toàn, chỉ có thể dùng mặt nạ che giấu.
Trả giá đắt như vậy, che giấu dung mạo và thân phận hai mươi năm, không ngờ vẫn bị Thái tử điều tra ra thân phận thật của mình!
Bệ hạ nhất định sẽ không nói ra, thê tử cũng bị ông ta nhốt lại, không thể tiếp xúc với người ngoài.
Về phần Thịnh Dự, mấy năm nay bị ông ta hết lần này đến lần khác phái người ám sát. Ông ấy ốc còn không mang nổi mình ốc, lại ở Bành Thành Vệ, căn bản chưa từng gặp ông ta sau khi cải trang thành Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ. Năm nay ông ấy đột nhiên bị Thái tử điều về kinh, thật sự là rất kỳ lạ.
Nhưng rốt cuộc Thái tử đã điều tra ra như thế nào? Trận chiến Lang Sơn năm đó, Thái tử thậm chí còn chưa ra đời.
Ngoài ngục truyền đến tiếng bước chân, Phùng Ngộ ngẩng đầu, người đến là Thái tử và Thịnh Dự.
Thái tử trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Hai mươi năm trước, Phùng tướng quân đã là quan tam phẩm, tiền đồ vô lượng, vì sao còn phản bội Tiên đế, thông đồng với địch b*n n**c? Hay là nói, Thuần Minh Đế đã cho ngươi lợi ích gì mà Phùng tướng quân thà làm con chuột hôi tanh dưới cống, làm một Cẩm Y Vệ vĩnh viễn không thể lộ mặt thật, cũng không muốn phong hầu bái tướng, từng bước thăng tiến?”
Phùng Ngộ không có gì để tranh cãi. Ông ta còn sống trên đời, bị người ta vạch trần thân phận, vậy thì chuyện năm đó giả c.h.ế.t đầu hàng địch chắc là đã bị Thái tử điều tra rõ ràng.
“Thủ hạ bại tướng, không có gì để nói.” Nửa khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của ông ta ẩn trong bóng tối, “Chỉ là thần còn một việc không hiểu, điện hạ chưa từng thấy mặt thật của thần. Trên dưới triều đình đều cho rằng thần đã c.h.ế.t từ hai mươi năm trước, chưa từng có ai nghi ngờ thân phận của thần, vậy rốt cuộc làm sao điện hạ biết được?”
Thái tử đương nhiên sẽ không nói cho ông ta biết, bên cạnh hắn có một tiểu phúc tinh có thể đi vào giấc mơ.
Cũng biết rõ hạng người nhẫn nhịn như vậy, dù thêm bao nhiêu cực hình cũng vô ích.
Có điều vừa rồi trên đường đến đây, hắn nghe được trong lòng Phùng Ngộ nói đến hai chữ “thê tử”. Hắn nghĩ đến trên đời này ngoại trừ Thuần Minh Đế, chỉ có thê tử của Phùng Ngộ biết những việc ông ta đã làm trong mấy năm nay, chẳng qua là bị ông ta nhốt lại.
Thái tử trầm ngâm một lát, khẽ cười nói: “Đương nhiên là thê tử của ngươi nói cho cô biết.”
Phùng Ngộ đột nhiên đứng dậy, nắm chặt song sắt cửa ngục, nửa bên mặt bị bỏng khẽ co giật, “Nàng ở trong tay ngươi? Ngươi đã làm gì nàng?”