Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi - Chương 233

Cập nhật lúc: 2025-06-30 14:49:36
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy tiếng lòng của ông ấy, Thái tử cũng không buông tay. Ngược lại là Vân Quỳ, bị ánh mắt như vô tình lướt qua của Thịnh Dự nhìn tới, thân thể theo bản năng cứng đờ, chậm rãi rút tay ra khỏi lòng bàn tay Thái tử.

Thái tử liếc nhìn nàng một cái, không miễn cưỡng nữa, ánh mắt chuyển sang Phùng Ngộ đang quỳ dưới đất, lạnh lùng cười nói: “Nhiều năm nay Phùng tướng quân che giấu thân phận thật sự, thật sự rất vất vả. Hôm nay lại thấy ánh mặt trời, ngươi có còn quen không?”

Phùng Ngộ nghiến chặt răng hàm, cơ miệng co giật: “Vi thần không biết điện hạ đang nói gì.”

「Thân phận này trời biết đất biết, ngoại trừ bệ hạ chưa từng tiết lộ cho người thứ hai, hai người bọn họ từ đâu mà biết?」

Thái tử khẽ cười một tiếng, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo: “Trận chiến Lang Sơn năm đó, mối thù cũ giữa cô và Phùng tướng quân cũng nên tính toán rõ ràng rồi.”

Hắn trầm giọng phân phó: “Đưa đi.”

Tần Qua lập tức lĩnh mệnh, tiến lên trói tay chân Phùng Ngộ. Đám người áo đen còn lại không có người cầm đầu, bị ám vệ của Thái tử chế phục từng người.

Vân Quỳ vẫn luôn rũ mắt xuống, trong lòng mang theo hận ý nhiều năm với người cha này. Ngoài ra còn thấp thoáng có chút tò mò, mong đợi, cùng với tình thân, tất cả đan xen phức tạp trong lòng.

Vào lúc này, nàng bỗng chú ý tới một vệt m.á.u đỏ sẫm trên cánh tay Thịnh Dự.

「Ông ấy cũng bị thương?」

Bấy giờ nàng mới ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau. Thịnh Dự muốn nói lại thôi, Vân Quỳ nắm chặt vạt áo, tay chân cũng không biết để vào đâu.

Ánh mắt Thái tử lướt qua vết thương trên cánh tay Thịnh Dự, “Hôm nay đa tạ Thịnh tướng quân ra tay giúp đỡ, Thịnh tướng quân bị thương rồi, theo cô về Đông cung băng bó đi.”

「Thì ra họ Thịnh…」

Thịnh Dự chắp tay nói: “Vi thần tuân chỉ.”

Tào Nguyên Lộc sai người đổi xe ngựa, thấy cô nương và nhạc phụ tương lai khách khí với nhau, ông ấy vội vàng lên tiếng hòa giải: “Bệnh đau đầu của điện hạ tái phát, vẫn nên nhanh chóng hồi cung chữa trị thì tốt hơn. Trên người Thịnh đại nhân cũng có thương tích, không nên lập tức xóc nảy, hay là cùng lên xe băng bó nghỉ ngơi?”

Ánh mắt Vân Quỳ lóe lên, nắm chặt ngón tay.

「Nếu ông ấy lên xe, vậy chẳng phải ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy… Điện hạ, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng…」

Nàng lặng lẽ nói với Thái tử trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-233.html.]

Nghe vậy, Thái tử đang muốn mở miệng thì Thịnh Dự bên kia cũng nhìn ra sự lúng túng của con gái. Chuyện nhận nhau không cần phải vội, nghĩ đi nghĩ lại không nên khiến nàng khó xử thì hơn. Ông ấy nói: “Vết thương nhỏ thôi, không sao, vi thần cưỡi ngựa là được.”

「Như vậy không ổn đâu, không may vết thương nứt ra, chẳng phải là họa vô đơn chí…」

Thái tử nhíu mày, phân phó: “Đi chuẩn bị hai chiếc xe ngựa.”

Tào Nguyên Lộc vội vàng phái người đi chuẩn bị, hai chiếc xe ngựa rất nhanh đã dừng lại, trong mắt Thịnh Dự thoáng dâng lên một tia mong đợi.

「Nếu có cơ hội ở chung một chiếc xe ngựa với cô nương, cũng tiện giải thích những chuyện trong quá khứ cho con bé nghe. Dù tạm thời con bé không muốn nhận nhau, song chỉ cần có thể nói chuyện với con bé cũng được. Hôm nay là sinh nhật của con bé…」

Bên này, Vân Quỳ lại trở nên bồn chồn bất an.

「Ông ấy biết ta là cung nữ thị tẩm của điện hạ sao? Nếu không biết…」

Không đợi nàng tiếp tục đoán mò, Thái tử nắm lấy tay nàng nói: “Về cung rồi nói.”

Thịnh Dự trơ mắt nhìn con gái bị Thái tử kéo lên xe ngựa.

Ông ấy đầy bụng nghi hoặc, không biết nên hỏi từ đâu. Ngày đó điện hạ nói cô nương làm việc ở Đông Cung, ông ấy vốn tưởng là cung nữ bình thường, không ngờ hai người lại thân mật đến vậy.

Tào Nguyên Lộc mời Thịnh Dự lên chiếc xe ngựa khác, nhỏ giọng nói: “Thịnh đại nhân không biết, trên người cô nương có một mùi hương hoa hướng dương đặc biệt, có thể giúp điện hạ giảm bớt cơn đau đầu, cho nên vẫn luôn ở gần Thừa Quang Điện hầu hạ.”

Thịnh Dự bừng tỉnh, “Thì ra là vậy.”

Khó trách khi ra ngoài điện hạ lại ngồi cùng một chiếc xe ngựa với nàng.

Thịnh Dự chợt nhớ ra, trên người mẫu thân nàng là Thích Anh dường như cũng có một mùi hương hoa thanh mát. Chỉ là bị mùi thuốc che lấp gần hết, phải đến gần mới có thể ngửi thấy, có lẽ đây cũng là di truyền.

Ông ấy khẽ thở dài, không ngờ cô nương và điện hạ không chỉ được vận mệnh định trước, mà còn có duyên phận như vậy.

Tào Nguyên Lộc không dám nhắc quá nhiều, dù sao điện hạ cũng chưa phân phó, vẫn nên theo tuần tự thì tốt hơn.

Trở về Đông Cung, Hà Bách Linh đã đợi sẵn ở Thừa Quang Điện.

Bắt mạch cho Thái tử xong, ông ấy trầm ngâm một lát, hỏi: “Hôm nay điện hạ bị hương liệu tắm Phật kia gây ra cơn đau đầu?”

Thái tử dựa theo tiếng lòng của Thuần Minh Đế, đại khái đoán ra, “Bệnh đau đầu của cô không phải do bẩm sinh yếu đuối, mà là do cổ trùng.”

Loading...