Xe ngựa của Thái tử chậm rãi dừng lại dưới chân núi.
Hắn xuống xe trước, Vân Quỳ theo sát phía sau, giả vờ như không có chuyện gì ngước mắt nhìn quanh. Nàng thấy kiệu vua lọng che như mây, kinh cờ phấp phới, đội ngũ cấm quân và người hầu kéo dài vô tận.
Mặc dù vậy, nàng vẫn nhận ra một đội Cẩm Y Vệ trang phục sáng mắt trong đám cấm quân đen nghịt.
Đặc biệt là người dẫn đầu, ông ấy mặc áo phi ngư dệt gấm đỏ thẫm tôn lên gương mặt như ngọc, dáng người thẳng tắp, càng thêm nổi bật giữa nhóm Cẩm Y Vệ mặc áo gấm xanh đậm dệt vàng.
Nhìn kỹ ngũ quan của ông ấy, mày kiếm mắt sáng, mũi cao như ngọc, gương mặt tuấn lãng. Dù có dấu vết của năm tháng, nhưng lại thêm vài phần tiêu sái thanh tú, khí chất như d.a.o lâm ngọc thụ.
Vị chỉ huy sứ đeo mặt nạ đồng thau dường như hôm nay không có mặt. Trong Cẩm Y Vệ, chức quan lớn nhất chính là Chỉ huy đồng tri, đứng ở đầu đội ngũ, y phục khác biệt hoàn toàn với những người khác, chắc hẳn đó là ông ấy?
Nhưng phụ thân ít nhất cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nàng thậm chí còn nghĩ đến hình ảnh một ông già xấu xí, sao lại trẻ trung tuấn tú như vậy!
Vân Quỳ liếc nhìn một cái, nhận thấy người kia cũng nhìn sang, bốn mắt chạm nhau, tim nàng đập như trống dồn, vội vàng cụp mắt xuống.
Trực giác mách bảo là ông ấy nhưng lại không dám nhìn nhiều, sợ ông ấy nghĩ nàng tò mò muốn nhận cha.
Vừa thấy Thái tử xuống xe, ánh mắt Thịnh Dự khóa chặt vào tỳ nữ mặc áo lụa xanh thêu hoa theo sau hắn.
Ngoài hai ám vệ nữ ở đây, bên cạnh Thái tử chỉ mang theo một cung nữ này, muốn không chú ý cũng khó.
Đặc biệt là vào khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt nàng, trái tim vốn đã không mấy bình tĩnh của Thịnh Dự lại càng không ngừng run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-228.html.]
Cô nương khoảng mười mấy tuổi, dung mạo mặt trắng má hồng, mắt ngọc mày ngôi, đôi mắt nai trong veo như hổ phách, vạt váy nhẹ nhàng bay trong gió tựa như cành liễu mới nhú lộc xuân, thướt tha yêu kiều.
Không thể không thừa nhận, quả thật rất giống ông ấy.
Tướng mạo mẹ nàng – Thích Anh, Thịnh Dự chưa từng gặp, mọi ấn tượng đều đến từ cử chỉ và giọng nói của bà ấy. Bà ấy dịu dàng chu đáo, nhưng cũng rạng rỡ mạnh mẽ, như đóa hoa nở rộ giữa cánh đồng hoang, vừa có nét e ấp của thiếu nữ, vừa tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thịnh Dự gần như đã xác định, đây chính là con gái của ông ấy và Thích Anh.
Hơn nữa, nàng không gầy yếu xanh xao như ông ấy tưởng tượng. Có lẽ Thái tử đã biết được mối quan hệ giữa nàng và ông ấy, nên mới đặc biệt chăm sóc. Trông cô nương ấy ánh mắt sáng ngời, sắc mặt hồng hào.
Có lẽ là Thái tử đã dặn trước, cô nương biết hôm nay ông ấy có mặt nên chỉ liếc nhìn ông ấy một cái rồi cụp mắt xuống, môi khẽ mím lại, lộ vẻ bồn chồn bất an.
Thái tử đương nhiên cũng chú ý đến Thịnh Dự.
Đồng thời nội tâm của Tào Nguyên Lộc bên cạnh cũng không ngừng hoạt động.
「Thịnh đại nhân cũng long trọng quá rồi! Ngày thường một thân áo xanh đen, ăn mặc u ám c.h.ế.t chóc. Hôm nay sợ cô nương không thấy mình, cố ý mặc một thân áo gấm đỏ, rất có phong thái của trạng nguyên cưỡi ngựa đeo gươm năm nào! Ai có thể từ chối một người cha tuấn tú tiêu sái như vậy chứ!」
Thái tử không khỏi nhíu mày.
Bộ trang phục này của Thịnh Dự quả thật rất nổi bật. Bản thân ông ấy đã có dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, lại được bộ phi ngư này tôn lên vẻ phong độ xuất sắc. Đâu còn nhận ra là người đã quá bốn mươi tuổi, nhìn chỉ khoảng ba mươi đổ lại.
Ngay cả Thuần Minh Đế cũng không nhịn được liếc nhìn mấy lần. Mấy vị phi tần hậu cung nghe nói đây là Võ Trạng nguyên thời Tiên đế, càng liên tục nhìn sang.
Thịnh Dự không để ý đến ánh mắt của người khác, một lòng chỉ muốn gặp con gái nói chuyện, giải thích những chuyện năm xưa cho nàng nghe, đưa cho nàng món quà sinh nhật mình đã chuẩn bị.