Lúc này Vân Quỳ mới ngượng ngùng cười, khẽ hôn lên môi hắn: “Điện hạ vĩ đại nhất, anh tuấn nhất, ta sẽ không thay lòng đổi dạ đâu.”
Thái tử gắt gao nhìn nàng: “Giả sử có một ngày dung nhan của cô tàn phai, tuổi già xế bóng, nàng có động lòng trước những chàng trai trẻ tuổi tuấn mỹ?”
Vân Quỳ giả vờ suy nghĩ, nhưng vừa chớp mắt, eo nàng đã bị một lực kéo mạnh vào người hắn.
Đôi môi mỏng nóng bỏng của người đàn ông hung hăng áp xuống, mạnh mẽ cạy mở hàm răng, thoáng chốc cướp đi toàn bộ hơi thở của nàng.
Nàng bị nụ hôn làm cho chân tay mềm nhũn, cả người run rẩy, căn bản không còn sức chống cự, ngồi trên đùi hắn, cảm nhận được sự hung hãn khác thường của nơi ấy.
Sợ hắn làm bừa trong xe, lại không rảnh miệng cầu xin, nàng chỉ có thể thầm cầu xin trong lòng.
「Ta sai rồi! Cả đời này ta chỉ thích điện hạ! Mau thả ta ra đi huhu, sắp đến chùa Bát Nhã rồi, lát nữa xuống xe ta còn mặt mũi nào gặp người khác. Điện hạ cũng phải lên tế đàn cầu phúc, đừng va chạm thần linh……」
「Điện hạ tốt, tổ tông tốt, Thái tử ca ca, phu quân phu quân……」
Nghe thấy tiếng gọi này, người đàn ông hung hăng cắn một cái vào môi nàng, lúc này mới chậm rãi buông nàng ra.
Thoát khỏi gông cùm xiềng xích, Vân Quỳ mới có thể há to miệng thở d.ốc, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ như bị ức h.i.ế.p thê thảm.
Nàng run rẩy bám lấy vai hắn, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Với sự dũng mãnh của điện hạ, chỉ sợ bảy tám mươi tuổi vẫn còn hùng phong như cũ, hơn hẳn nam tử bình thường. Nhưng điện hạ cũng không thể túng dục quá độ, biết tiết chế mới có thể lâu dài.”
Thái tử nhàn nhạt nói: “Cô tự có chừng mực, không cần nàng nhắc nhở.”
Vân Quỳ thầm bĩu môi.
「Có cái rắm mà chừng mực, một đêm gọi năm lần là có chừng mực sao?」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-227.html.]
Bị hắn lạnh lùng liếc một cái, nàng vội rụt cổ lại, xuống khỏi người hắn, lặng lẽ đếm xấp khế đất của mình.
Có điều nghĩ lại vẫn không nhịn được mà mừng thầm, khóe miệng cong lên không kìm nén được: “Hồi nhỏ mợ tìm người xem bói cho ta, nói ta có tướng đại phú đại quý, bây giờ xem ra quả thật không sai, ta rất hạnh phúc!”
Thái tử nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, ánh mắt cũng dần dịu dàng.
Chỉ là chùa Bát Nhã cách càng ngày càng gần, vừa nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, niềm vui sướng trong lòng Vân Quỳ nhanh chóng bị sự lo lắng thay thế.
Thấy nàng lại vén rèm xe nhìn ra ngoài, Thái tử không khỏi nói: “Ông ấy không ở trong thân vệ của cô, bây giờ nàng không thấy được đâu.”
Ngón tay Vân Quỳ nắm chặt rèm xe, nàng thu ánh mắt về, cố tỏ ra bình tĩnh: “Ta không nhìn ông ấy, ta chỉ… hít thở không khí.”
Thái tử trầm ngâm giây lát, nói: “Ông ấy hiện giữ chức tam phẩm Chỉ huy đồng tri Cẩm Y Vệ, hôm nay đi theo xa giá của vua. Lát nữa đến chùa Bát Nhã, nàng cứ đợi bên ngoài tế đàn, không cần phải ở bên cạnh cô. Cô sẽ phái Hoài Thanh Hoài Trúc đi theo bảo vệ nàng, đến lúc đó nàng sẽ thấy ông ấy.”
「Thì ra là Cẩm Y Vệ, áo Phi Ngư, đao Tú Xuân, chắc hẳn rất dễ nhận ra.」
Vân Quỳ im lặng một hồi, chợt nhớ ra điều gì, lại không nhịn được hỏi: “Điện hạ có gặp nguy hiểm không?”
Thái tử bóp nhẹ ngón tay nàng: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Lễ tắm Phật là một sự kiện Phật giáo long trọng, hoàng thất tông thân và trọng thần từ ngũ phẩm trở lên đều sẽ có mặt. Thuần Minh Đế chắc chắn sẽ hành động.
Tần Qua cũng đã điều tra ra dạo này Lư Túc giấu giếm hành tung, thực chất là luôn ở chùa Bát Nhã, chưa rõ là định bày ra những cạm bẫy gì.
Thái tử vốn cũng đã nghĩ đến việc không mang theo nàng xuất cung. Nhưng nghĩ đến việc để nàng một mình trong cung, không chừng sẽ có người động đến nàng, bắt cóc nàng để uy hiếp, hoặc nhét thuốc độc vào miệng nàng, rót thuốc độc vào họng nàng, thật sự là rất khó đề phòng.
Mang theo bên mình vẫn là an toàn nhất.
Gần chùa Bát Nhã tạm thời chưa phát hiện thuốc nổ và mai phục. Nếu là thích khách bình thường thì cũng không cần phải lo lắng nhiều, hắn đã mang theo đủ thân binh và ám vệ, có thể bảo vệ an toàn cho nàng.