Vân Quỳ mân mê độ dày của xấp khế đất, đầu ngón tay run rẩy: “Ta chưa hiểu việc đời, điện hạ có thể nói đại khái cho ta biết, những thứ này trị giá bao nhiêu tiền không?”
Thái tử khẽ cười: “Dưới chân hoàng thành tấc đất tấc vàng, đây đều là những cửa hàng sầm uất nhất trên con phố chính, mỗi gian cửa hàng không chừng trị giá từ trăm lượng đến ngàn lượng bạc. Đợi đến sáu tháng cuối năm thu tiền thuê, ước tính sơ sơ cũng được ngàn lượng.”
Vân Quỳ trợn tròn mắt, bị niềm vui bất ngờ ập đến làm cho đầu óc choáng váng: “Vậy chẳng phải là… giá trị cả vạn? Hơn nữa mỗi tháng mỗi năm đều có lợi nhuận?”
Thái tử: “Ừ.”
Mắt Vân Quỳ sáng như sao, ánh lên vẻ vui sướng rộn ràng: “Vậy chẳng phải ta là tiểu nương tử giàu có nhất kinh thành rồi sao!”
Khóe môi Thái tử cong lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng: “Lương bổng hàng năm của Hoàng hậu là hai ngàn lượng, của Thái tử phi là một ngàn lượng, cộng thêm những thứ này, chắc là có thể xem là giàu có nhất rồi.”
Nụ cười trên môi Vân Quỳ cứng đờ, bị ánh mắt của hắn nhìn đến tim đập thình thịch. Nàng cúi đầu tiếp tục đếm xấp khế đất của mình: “Điện hạ nói gì vậy.”
Thái tử ôm nàng đến bên cạnh: “Sao, không muốn à?”
“Hay là…” Ánh mắt hắn sắc bén, “Nàng chỉ thích tiền của cô, không thích con người cô?”
Hắn ghé sát lại gần, từng lời nói đều mang theo hơi thở nóng rực, khiến vành tai nàng tê dại.
“Tất nhiên là ta thích cả hai, nhưng…”
Dường như nàng hơi sợ hãi danh phận, sợ thân phận của mình thấp kém và không xứng đáng, sẽ trở thành trò cười trong mắt người khác, cho nên luôn vô thức trốn tránh những chủ đề này.
Thái tử nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm nghị: “Người cô đã chọn, không có gì là không xứng cả. Lẽ nào nàng hy vọng sau này cô sủng hạnh những nữ tử khác?”
Vân Quỳ vội nói: “Dĩ nhiên là không phải.”
Tuy biết chuyện đó khó có khả năng xảy ra, nhưng cứ nghĩ đến sau này điện hạ cũng giống như đương kim bệ hạ, tam cung lục viện mỹ nhân như mây, người nàng thích nhất lại ân ái mặn nồng với người khác, lồng ng.ực rắn chắc kia cũng bị người khác vu.ốt ve, trong lòng nàng lại có chút buồn bã khó tả.
Thái tử âm thầm nghiến răng nói: “Nếu nàng đã không muốn làm Thái tử phi, sau này cơ bụng cơ n.g.ự.c của cô sẽ bị người khác sờ soạng. Vàng bạc châu báu vốn thuộc về nàng cũng sẽ bị chia thành vô số phần cho hậu cung, nàng cũng đừng mơ trở thành tiểu nương tử giàu có nhất kinh thành nữa. Những khế đất này trả lại cho cô trước đi, kẻo sau này không đủ chia…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-226.html.]
Lúc này Vân Quỳ mới như gà mẹ giữ con ôm chặt hộp gấm trong tay: “Sao điện hạ lại lật lọng như vậy!”
Thái tử lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Là chính bản thân nàng không muốn.”
Vân Quỳ “Ai nha” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Không phải là ta không dám mơ tưởng hão huyền sao? Chàng cũng biết đấy, ta chỉ có chút bản lĩnh này, lại chưa từng đọc sách thánh hiền, chưa từng thấy việc đời, làm sao có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ?”
Thái tử nói: “Nàng không cần phải làm gì cả, chỉ cần đứng bên cạnh cô, hưởng tôn sủng vô thượng, vạn người kính bái.”
Vân Quỳ: “Nhưng ta…”
Thái tử nhíu chặt mày: “Còn muốn kháng chỉ?”
Vân Quỳ khó xử hồi lâu, duỗi hai ngón tay ra: “Ta còn hai câu hỏi cuối cùng.”
Thái tử: “Nàng nói đi.”
Vân Quỳ do dự thăm dò: “Những phân vị khác như trắc phi, lương đệ, một năm đại khái có bao nhiêu bổng lộc?”
Thái tử giận quá hóa cười: “Không có trắc phi và lương đệ. Nếu nàng thật sự muốn làm cũng được, một xu cô cũng không cho.”
Vân Quỳ: “……”
「Như vậy thật không có phúc rồi.」
“Vậy ta còn một câu hỏi cuối cùng.”
Vân Quỳ ngước mắt nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Điện hạ… có hối hận không?”
Vẻ mặt Thái tử trầm xuống.
Vân Quỳ biết hắn không thích nghe, nhưng có những lời không thể không nói: “Mẹ ta, còn cả ta nữa, cả đời này chưa gặp được mấy người đàn ông tốt. Sau này nếu điện hạ gặp được tiểu thư khuê các nhà nào đoan trang hiền thục, gia thế bất phàm, thích hợp làm vợ của chàng hơn ta. Điện hạ có thể bảo đảm mình sẽ không thay lòng đổi dạ không? Điện hạ là bậc chí tôn thiên hạ, còn ta thấp cổ bé họng, làm sao có thể xoay chuyển được ý nghĩ của chàng.”
Thái tử nhếch môi: “Trong mắt nàng, cô là kẻ trăng hoa, có mới nới cũ sao? Dù nàng có thay lòng, cô cũng không. Đừng quên, hơn hai mươi năm qua cô chỉ có một mình nàng, ngược lại là nàng giăng lưới thả thính khắp nơi, đối với cô cũng là thấy sắc nảy lòng tham, lòng đầy mơ ước. Cô còn chưa so đo với nàng, nàng đã vừa ăn cướp vừa làng rồi?