Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-06-25 01:16:56
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rất nhanh nàng đã cảm nhận được sự khác thường của những ngày này. Bị hắn dày vò tê dại, phản ứng đầu tiên của nàng là kháng cự, nhưng khi nóng bỏng áp xuống, da thịt chạm vào nhau, nàng vẫn không kìm được cả người mềm nhũn, vô thức đón nhận.

Nhưng người đàn ông này rất tệ, cứ nhằm đúng lúc nàng ở nửa vời mà ỏi những câu kỳ quái.

“Ngày thường nàng gọi cô thế nào? Gọi thử xem.”

Hai chân Vân Quỳ bị hắn nhấc lên, đầu óc vẫn còn mơ hồ, chưa hiểu ý hắn: “Gọi… điện hạ?”

Thái tử: “Còn gì nữa?”

Nàng còn gọi hắn là gì nhỉ? Ký ức hỗn loạn ghép lại, nàng chợt nảy ra một ý: “Đại… đại ca?”

Vừa dứt lời đã bị trừng phạt một cái đau điếng. Vân Quỳ cắn chặt môi cũng không ngăn được tiếng r.ên rỉ thoát ra từ cổ họng.

Nàng khóc không ra nước mắt, vội vàng đưa tay đẩy hắn ra: “Ngài đừng vội, để ta nghĩ kỹ lại… Là tổ tông?”

Rõ ràng vẫn chưa phải đáp án hắn muốn, lần này gần như chạm đến nơi sâu nhất, nước mắt nàng lập tức trào ra: “Ta cũng chưa từng gọi khác mà…”

Thái tử vẫn không chịu buông tha: “Nghĩ tiếp.”

Vân Quỳ bị hắn dày vò sắp phát điên, vừa nắm chặt vạt chăn cố gắng chịu đựng, vừa lục lọi ký ức trong đầu, cuối cùng không chắc chắn hé miệng: “Thái tử… Thái tử ca ca?”

Giọng nói mềm mại tinh tế, tựa như chiếc lông vũ mềm nhẹ lay động trái tim.

Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, giọng khàn khàn: “Sau này có thể gọi như vậy trên giường, nhưng vẫn chưa đúng.”

Khen thì khen, phạt vẫn phải phạt.

Vân Quỳ nắm chặt ngón tay, toàn thân run rẩy: “Tiêu…”

Khẩu hình chữ “Quý” đã hé ra một nửa, vẫn bị nàng cố gắng nuốt ngược trở lại. Người này dường như ghét cách gọi ấy nhất, thậm chí còn cảm thấy gọi đày đủ cả tên hắn còn tốt hơn.

Nàng cố nén run rẩy, khẽ nói: “Tiêu… Kỳ An?”

Hơi thở người đàn ông dần nặng trĩu, đôi mắt phượng đen láy ẩn chứa ngọn lửa nóng bỏng, tựa như muốn thiêu đốt cả người nàng.

“Tên của cô nàng có thể gọi tùy ý, nhưng thứ cô muốn bây giờ không phải cái này.”

Vân Quỳ hoàn toàn mê man trong từng đợt sóng sâu dữ dội.

Thái tử nhắc nhở nàng đúng lúc: “Ở bên ngoài cô gọi nàng thế nào?”

Cuối cùng Vân Quỳ cũng nhớ ra câu “phu nhân” hắn nói ở phố Xương Lạc, Bình Châu, hàng mi dính đầy nước mắt khẽ run rẩy.

「Chữ ngài ấy muốn nghe… là phu quân?」

Trong đầu bỗng nhớ tới đêm đó, nàng và hắn thẳng thắn bày tỏ cõi lòng với nhau, quả thật nàng đã từng nói một câu như vậy——

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-224.html.]

“Nếu điện hạ chỉ là một quan lại nhỏ bé hay một người buôn bán bình thường, nếu ngài gọi ta một tiếng phu nhân ở ngoài, ta cũng có thể vui vẻ gọi ngài là phu quân.”

Trong lúc phân tâm, người đàn ông lại va chạm mãnh liệt một trận, Vân Quỳ cắn răng hoàn hồn: “Điện hạ muốn nghe cái này?”

Thái tử nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt nặng nề.

Vân Quỳ nghiêng đầu, muốn tránh ánh mắt của hắn, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ xoay trở lại, buộc phải đối diện với hắn.

Nàng vẫn cụp mắt, cắn môi nói: “Ta không dám… điện hạ đừng ép ta.”

Thái tử trầm giọng hỏi: “Vì sao không dám?”

Vân Quỳ không biết trả lời thế nào, im lặng hồi lâu mới nói: “Điện hạ là trữ quân tôn quý, đâu phải là phu quân của một nữ tử tầm thường? Sau này khó tránh khỏi tam cung lục viện, sao ta dám một mình bá chiếm điện hạ?”

Thái tử nhíu mày: “Cô nói muốn tam cung lục viện bao giờ?”

Vân Quỳ càng không dám nghĩ: “Điện hạ vốn là con một, nếu hậu cung không phong phú, sớm sinh con nối dõi, các đại thần sẽ không chịu bỏ qua đâu.”

Thái tử nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “Nàng không muốn sinh con cho cô?”

「Muốn thì muốn, nhưng cũng phải có mà sinh chứ. Ngài ngày ngày cày cấy, chẳng phải vẫn chưa có động tĩnh gì sao…」

Vân Quỳ ngượng ngùng liếc nhìn hắn, biết hắn đã nghe thấy.

Thái tử âm thầm nghiến răng: “Ý nàng là, cô làm vẫn chưa đủ?”

Vân Quỳ vội vàng bảo đảm mình tuyệt đối không có ý đó, lập tức nói: “Con cái còn phải xem duyên phận nữa. Ngài nhìn Thế tử Ninh Đức Hầu, còn cả ta, cha mẹ ta… nhưng cũng có người dù cày cấy bao nhiêu cũng vô ích. Không phải ta nói ngài đâu, ta đang nói có những người…”

Còn chưa nói xong, người đã bị lật mạnh lại, nàng khóc thút thít nắm chặt chăn, hối hận không thôi.

Ánh mắt Thái tử trầm xuống, trong lòng cũng u uất, cuối cùng thử dùng vài chiêu thức trong cuốn bảo vật quan trọng.

Nàng bị đầu lưỡi hắn mút mát, khóc như lê hoa đái vũ, toàn thân run rẩy. Nàng chưa từng nghĩ tới, hắn lại nguyện ý đối xử với nàng như vậy.

“Điện hạ đừng ép ta nữa! Ta thà c.h.ế.t cũng không chịu khuất phục…”

「Ta rất dễ dàng khuất phục mà huhuhu…」

「Chẳng phải chỉ gọi phu quân thôi sao… ta gọi trong lòng cũng vậy, ngài nghe thấy là được rồi…」

Thái tử ngẩng đầu, môi mỏng dính chút dịch của nàng, vẫn không chịu buông tha dễ dàng.

“Gọi trong lòng thì tính là gì, nàng đang qua loa có lệ với cô sao?”

Cả người Vân Quỳ run rẩy dữ dội, nàng thật sự không chịu nổi sự liế.m láp qua lại của hắn, cuối cùng gần như vò nát tấm vân cẩm dưới thân, khóc lóc gọi: “Điện hạ phu quân…”

Thái tử: “Không cần hai chữ phía trước.”

Loading...