Thái tử trở về tẩm điện, Vân Quỳ đang ngồi trên sập, mân mê chiếc áo ngủ trong tay.
Ban ngày, vì chuyện thân thế và cha ruột nên nàng thất thần cả ngày, ngón tay cũng bị mũi kim đ.â.m mấy lỗ rướm máu.
Nếu không phải biết những năm qua ông ấy cũng quá gian truân, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho một người đàn ông vứt vợ bỏ con. Nàng thà xem như không tồn tại, cũng sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy. Dù sao mấy năm nay nàng cũng chưa từng dựa vào ông ấy.
Nhưng giờ đây, nàng có chút không thể xác định.
Ông ấy không biết mẹ mang thai nàng, lại bị thế sự bức bách nên mới không kịp tìm đến? Nếu biết, ông ấy sẽ tam thư lục lễ đón mẹ về, sẽ thật lòng yêu thương mẹ sao?
Hiện giờ biết tới sự tồn tại của nàng, liệu ông ấy có áy náy hay không, có muốn nhận lại đứa con gái này không?
Hay là nói, thấy nàng hiện giờ sống ở Đông Cung an nhàn, thậm chí còn có hi vọng trở thành nương nương, ông ấy vì thăng quan tiến chức nên mới vội vã chạy đến nhận thân?
Nếu là vế sau, nàng cũng sẽ không nhận phụ thân này.
Tình cảm của nàng và điện hạ rất quý. Nàng không có gia thế hiển hách làm chỗ dựa, cũng không có tài hoa của tiểu thư khuê các. Thứ duy nhất nàng có thể trao đi là khả năng xoa dịu chứng đau đầu của hắn, và quan trọng hơn hết chính là tấm lòng chân thành, thuần khiết.
Nếu nàng có một người cha chẳng ra gì, nàng thà không nhận người cha hữu danh vô thật ấy, cũng sẽ không để ông ấy đạp lên nàng mà leo cao, phá hoại sự trong sáng giữa nàng và điện hạ.
Thái tử đứng ngoài điện, lặng lẽ lắng nghe hết tâm sự của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
Hắn muốn nghe thêm những nghĩ suy thầm kín của nàng về hắn, lại chợt nghe thấy bên trong có một tiếng kêu đau khe khẽ. Mày hắn chau lại, lập tức vội vã bước vào điện, thấy nàng ôm chiếc giỏ thêu trong tay, hắn vội hỏi: “Sao vậy?”
Vân Quỳ mút mút ngón tay vừa bị kim đâm, khẽ đáp: “Không sao, ta sơ ý bị kim đ.â.m vào tay.”
Thái tử bước hai ba bước đến bên nàng, nâng ngón tay bị thương của nàng lên, để sát vào xem xét kỹ càng, mới thấy trên những ngón tay thon dài ấy đã có vài lỗ kim.
Hắn nhíu mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa những vết thương ấy, rồi lạnh lùng liếc nhìn chiếc áo ngủ trắng như tuyết trong tay nàng: “Không quen thêu thùa thì đừng làm nữa, lẽ nào cô lại thiếu một chiếc áo ngủ của nàng?”
Vân Quỳ lầm bầm: “Điện hạ đâu thiếu áo ngủ, chỉ cần ngài lên tiếng, cả kinh thành này thiếu gì cô nương nguyện ý may áo ngủ cho ngài, ta e là còn phải xếp hàng dài.”
Thái tử bật cười, véo nhẹ má nàng: “Nàng học những lời này từ đâu vậy?”
Tay Vân Quỳ cầm kim chỉ, vụng về xâu vào rồi lại rút ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-223.html.]
Thái tử lấy lọ thuốc kim sang trên án thư, Vân Quỳ trơ mắt nhìn hắn quỳ một nửa xuống trước mặt nàng, cau mày lại bôi thuốc cho nàng.
Nàng có chút không quen với dáng vẻ hạ mình này của hắn nên muốn rụt tay lại, nhưng đã bị hắn nắm chặt.
Nàng mím môi, nhìn những vết kim gần như đã lành trên ngón tay, ngượng ngùng nói: “Có phải điện hạ chưa từng thấy vết thương nhỏ như vậy không?”
Thái tử đáp: “Từng thấy.”
Hắn thâm ý liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt chậm rãi dời xuống, dừng lại ở vạt áo mềm mại trước n.g.ự.c nàng.
Mặt Vân Quỳ thoáng chốc đỏ bừng: “…”
「Đúng là vạch áo cho người xem lưng! Nơi này ngày ngày đều có dấu răng của ngài ấy, dấu răng cũng xem như vết thương nhẹ nhỉ…」
Bôi thuốc xong, Thái tử im lặng giây lát, yết hầu khẽ động: “Chiếc áo ngủ này bao giờ mới làm xong?”
Vân Quỳ đáp: “Tay nghề của ta vụng về nên phải cân nhắc kỹ càng, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng.”
Thái tử: “Hôm nay đừng làm nữa.”
Hắn ném chiếc giỏ thêu sang một bên, bế ngang nàng lên, Vân Quỳ giật mình vội vàng ôm lấy cổ hắn: “Điện hạ, ngài… ngài cho ta nghỉ ngơi chút đi, ta còn đang khó chịu…”
Thái tử nói: “Không phải mỗi tháng đều cho nàng nghỉ bảy ngày rồi sao?”
Vân Quỳ: “…… Đó không phải là vì nguyệt sự sao?”
Thái tử nghiêm trang nói: “Bảo vật quý giá nhất cửa hàng kia đã nói, những ngày này là lúc nàng khát khao nhất.”
Gò má Vân Quỳ ửng hồng, giọng nhỏ dần: “Đâu… đâu phải ai cũng như vậy đâu.”
Nàng không biết phản bác thế nào, người đã bị hắn đè xuống sập.
Thái tử luồn tay vào vạt váy x.oa n.ắn một hồi, đầu ngón tay đã ướt át. Hắn khẽ cười, cố ý dùng ngón tay dính chút dịch hồng chấm nhẹ lên môi nàng: “Xem ra sách nói không sai, nàng quả thật là thể chất này.”
Chưa kịp để nàng giãy giụa, những nụ hôn dày đặc không chút nghi ngờ đã rơi xuống má, xuống cổ nàng.