Thịnh Dự kinh ngạc: “Chân tướng?”
Sắc mặt Thái tử lạnh lùng: “Thịnh tướng quân còn nhớ Chiêu Dũng tướng quân Phùng Ngộ không?”
Thịnh Dự đương nhiên nhớ rõ người này. Năm xưa Phùng Ngộ và ông ấy phục vụ dưới trướng Tiên Đế, tuy quan niệm tác chiến bất đồng, nhưng cũng từng kề vai chiến đấu, đồng sinh cộng tử.
“Vi thần nhớ. Năm xưa trong trận chiến Lang Sơn, ông ta c.h.ế.t giữa loạn quân, lẽ nào có gì đáng nghi sao?”
Thái tử nói: “Hai năm trước, cô bắt sống được một viên tướng Bắc Ngụy ở Bắc Cương. Hắn ta nói với cô rằng, trong trận chiến ở Lang Sơn năm xưa, có kẻ đã ngấm ngầm tiết lộ lộ trình hành quân và kế hoạch bố trí của quân ta cho đại tướng Hô Diên Liệt của Bắc Ngụy. Vì vậy Bắc Ngụy mới có thể dựa vào địa hình có lợi, bày mau phục trùng trùng điệp điệp ở Lang Sơn, bao vây Tiên đế và năm vạn tinh binh trong sơn cốc, rồi dùng mưa tên b.ắ.n giết.”
Hai mươi mấy năm đã trôi qua, nhớ lại cảnh tượng xác nằm khắp nơi ở Lang Sơn năm xưa, khoé mắt Thịnh Dự vẫn như muốn nứt ra, lồng ng.ực phập phồng khó tả.
Vô số mũi tên nhọn dày đặc tràn qua như châu chấu, cả sơn cốc bao trùm mùi m.á.u tanh nồng nặc. Bọn họ liều c.h.ế.t chiến đấu với quân địch, giao chiến không ngừng nghỉ, mới có thể hộ tống Tiên đế mở được một con đường máu, cố gắng hết sức xông khỏi vòng vây. Nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu được tính mạng của Tiên đế.
Thịnh Dự nghiến răng ken két: “Hóa ra là trong quân ta có nội gián, kẻ đó là Phùng Ngộ?”
Thái tử gật đầu: “Đúng vậy.”
Thịnh Dự nghĩ đến năm xưa bản thân cũng từng ăn ngủ cùng Phùng Ngộ, vậy mà chưa từng phát hiện ra sự khác thường của ông ta. Không ngờ ông ta lại là một tên tiểu nhân thông đồng với địch, b*n n**c cầu vinh!
Ông ấy nắm chặt hai tay thành quyền, nghiến răng hỏi: “Hiện giờ Phùng Ngộ ở đâu?”
Thái tử đáp: “Ông ta không vì vậy mà ở lại Bắc Ngụy, phong vương bái tướng, mà lại ẩn náu ở Đại Chiêu. Mấy năm nay cô vẫn luôn tìm kiếm tung tích của ông ta, cũng chỉ đến năm nay mới vô tình phát hiện ra, hóa ra kẻ này không những không chết, mà còn thay tên đổi họ, ở lại kinh thành nhậm chức. Đây chính là mục đích cô mời Thịnh tướng quân hồi kinh vào Cẩm Y Vệ.”
Thịnh Dự nhíu chặt mày: “Ông ta nhậm chức ở Cẩm Y Vệ?”
Thái tử nói: “Mấy ngày Thịnh tướng quân hồi kinh, có lẽ vẫn chưa gặp ông ta.”
Thịnh Dự đột nhiên nhớ đến một người mười mấy năm trước gần như xuất hiện một cách bất ngờ: “Là cái tên Chỉ huy Cẩm Y Vệ Lư Túc rời kinh chấp hành công vụ?”
Thái tử cười lạnh: “Chỉ sợ không phải ông ta rời kinh làm việc công, mà là cố ý tránh mặt tướng quân, không dám gặp mặt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-221.html.]
Hai mắt Thịnh Dự đỏ ngầu, lồng ng.ực bị ngọn lửa giận dữ thiêu đốt, hận không thể lập tức lôi kẻ đó ra hỏi cho rõ ràng.
Lúc này, Tần Qua ở ngoài xin yết kiến, nói là có việc quan trọng bẩm báo.
Thái tử đã nói hết chuyện của Phùng Ngộ cho Thịnh Dự, nên cũng không còn gì phải giấu giếm, trực tiếp nói: “Vào bẩm báo đi.”
Tần Qua bước vào, nhìn thấy vẻ mặt đầy phẫn nộ và uất hận của Thịnh Dự, trong lòng đoán được vài phần, lập tức chắp tay: “Bẩm điện hạ, thuộc hạ đã điều tra ra, gần đây Lư Túc chưa từng rời kinh, mà đang ở chùa Bàn Nhược chuẩn bị các việc cho lễ tắm Phật vào ngày mùng tám tháng tư của bệ hạ.”
Thịnh Dự nắm chặt hai tay thành quyền, lập tức muốn hành động: “Người này xin giao cho vi thần điều tra, thần nhất định sẽ làm rõ chân tướng năm xưa, báo cáo lại với điện hạ và Tiên đế!”
Thái tử trầm ngâm giây lát, nói: “Mùng tám tháng tư là sinh thần của nàng. Vào ngày lễ tắm Phật, cô sẽ đưa nàng cùng đến chùa Bát Nhã. Thịnh tướng quân là Chỉ huy đồng tri Cẩm Y Vệ, tất nhiên phải đi theo hộ giá, đến lúc đó sẽ có thể nhìn thấy nàng.”
Ngực Thịnh Dự khẽ run lên, giờ phút này tất cả sự kích động lại hóa thành một nỗi đau âm ỉ, nặng trĩu.
Ông ấy hít sâu một hơi, chắp tay tạ ơn, ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Điện hạ có thể cho vi thần biết, tên của con bé là gì không?”
Tần Qua mím môi nhìn ông ấy, hiếm khi lẩm bẩm trong lòng vài tiếng.
[Hỏi đi, hỏi một câu sẽ không lên tiếng.]
[Ngài vội vã muốn làm quốc trượng, điện hạ còn muốn giữ chút dáng vẻ chủ tử thêm vài ngày nữa.]
Thái tử: “…”
Từ khi nào đám thủ hạ của hắn lại lắm lời như vậy!
Thái tử dời mắt đi, giọng điệu nhàn nhạt: “Sau này nếu có cơ hội, Thịnh tướng quân tự mình hỏi nàng đi.”
Thịnh Dự đành phải tạm gác lại.
Trong vòng một ngày, liên tiếp nghe được hai tin tức chấn động lòng người, tâm trạng của ông ấy mãi không thể bình tĩnh lại.