Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-06-24 10:24:56
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thái tử thu hết vẻ bi thống và hối hận trên gương mặt Thịnh Dự vào đáy mắt, đồng thời cũng nghe rõ mồn một những hồi ức sâu kín trong lòng ông ấy.

Vốn dĩ hắn không bao giờ đồng cảm với sự hối tiếc muộn màng, cũng chẳng tin rằng nhiều yêu thương sẽ bù đắp nổi những tổn thương đã gây ra.

Đối với Thích thị, đó là cái giá của sinh mệnh, là vô vàn ánh mắt lạnh lùng và lời lẽ cay nghiệt.

Còn với Vân Quỳ, đó là nỗi đau mất mẹ, là cảnh ăn nhờ ở đậu chịu đủ mọi đắng cay tủi nhục, là những ngày lang thang đầu đường xó chợ đói khát, là mười mấy năm trời cô độc không nơi nương tựa.

Tuy nhiên những trải nghiệm mà Thịnh Dự đã trải qua trong những năm qua cũng không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu một mình ông ấy.

Nếu năm xưa không thất bại ở Lang Sơn, ông ấy vẫn là Võ Trạng nguyên trẻ tuổi đầy khí phách, được phong hầu bái tướng, tiền đồ xán lạn.

Nếu những năm qua Thuần Minh Đế không ra tay tàn độc, đuổi cùng g.i.ế.c tận, thì ông ấy và Thích thị cũng đã không lỡ dở hết lần này đến lần khác.

Nhưng dù có bao nhiêu bất đắc dĩ, sai lầm vẫn là sai lầm.

Ánh mắt Thái tử lạnh lẽo: “Nếu năm xưa Thịnh tướng quân kiên trì tìm kiếm, chưa chắc đã không tìm được. Cũng không đến nỗi để mẹ con Thích thị phải chịu đựng bao nhiêu khổ ải.”

Thịnh Dự khép mắt lại, cơn đau dữ dội như tảng đá lớn đè nặng lên ngực, cổ họng nghẹn ứ những tiếng nấc nghẹn ngào: “Nàng cứu ta khỏi cơn nguy khốn, ta lại phụ nàng… Kẻ đáng c.h.ế.t là ta, năm xưa đáng lẽ ta phải c.h.ế.t rồi, nàng vô tội biết bao, lại vì ta mà mất…”

Thái tử chưa từng gặp Thịnh Dự của hai mươi năm trước, nhưng cũng từng nghe người khác kể về những chiến tích của ông ấy.

Võ Trạng nguyên mười tám tuổi, tay cầm trường thương, chí khí ngút trời, tuổi trẻ hăng hái.

Tuy nhiên hơn hai mươi năm trôi qua, tóc mai người đàn ông đã điểm sương, người mang đầy thương tích, chịu đủ mọi tra tấn, u uất cả một đời. Giữa đôi lông mày luôn phủ một tầng u ám nhàn nhạt, không còn khí phách dâng trào như ngày xưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-220.html.]

Giờ phút này ở trước mặt hắn, người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh tự chủ đang bị cơn bi thống và hối hận khôn nguôi càn quét, gương mặt gần như vặn vẹo đến mức tan nát.

Thái tử im lặng hồi lâu, thở dài: “Hối hận, day dứt bao nhiêu cũng vô ích, Thịnh tướng quân hãy nhìn tiếp về phía trước.”

Thịnh Dự nắm chặt cuốn hồ sơ trong tay, hết lần này đến lần khác vu.ốt ve dòng chữ “Tháng tư, năm Trinh Ninh thứ năm, hạ sinh một nữ nhi”, đầu ngón tay vì dùng sức mà run rẩy trắng bệch.

“Điện hạ có thể cho thần biết, con gái thần… hiện giờ ở đâu, sống có tốt không?”

Thái tử trầm ngâm đáp: “Mười một tuổi nàng nhập cung, hiện đang làm việc ở Đông Cung.”

Hốc mắt Thịnh Dự đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: “Thần có thể gặp con bé không?”

Thái tử: “Nếu nàng không chịu nhận ngươi thì sao?”

Thịnh Dự cười khổ: “Cả đời này vi thần hổ thẹn với Tiên đế, hổ thẹn với điện hạ, cũng hổ thẹn với mẹ con các nàng, chỉ còn lại cái mạng hèn này. Điện hạ giúp vi thần tìm lại con gái, thần không biết lấy gì báo đáp, chỉ nguyện dốc hết xương máu, vì điện hạ giữ vững giang sơn xã tắc, khom mình hết lòng, m.á.u chảy đầu rơi. Còn về phần con bé, cho dù con bé có chịu nhận vi thần là phụ thân hay không, thân thích bạn bè của vi thần đều đã qua đời, không còn vướng bận điều gì, dưới gối chỉ có một mụn con này. Tất cả những gì vi thần có được trong đời, vinh hoa phú quý, quyền thế tôn vinh, đều chỉ để lại cho một mình con bé, nhất định sẽ bảo vệ con bé một đời an ổn vô ưu.”

Thái tử cụp mắt, mân mê chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay: “Ý của Thịnh tướng quân, cô sẽ chuyển lời.”

Thịnh Dự cúi đầu tạ ơn: “Vi thần tạ ơn điện hạ.”

Thái tử nói: “Chuyện đã đến nước này, Thịnh tướng quân cũng không cần quá đau buồn. Suy cho cùng, nếu năm xưa Thuần Minh Đế không ra tay tiêu diệt những người đối lập, đuổi cùng g.i.ế.c tận, thì ngươi và Thích thị cũng đã không rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay.”

Thịnh Dự nhớ lại những năm tháng bốn bề đón địch, thậm chí đến tận bây giờ, Thuần Minh Đế vẫn không chịu buông tha. Ngực ông ấy như bị lửa đốt, vừa đau đớn lại vừa căm hận.

Thái tử lấy một phong thư từ ngăn bí mật ra, đưa cho ông ấy: “Ba năm qua cô chinh chiến ở Bắc Cương, một là để thu hồi lãnh thổ, rửa mối nhục trước đây, báo thù năm xưa đại quân bị tiêu diệt ở Lang Sơn. Hai là để điều tra rõ chân tướng bại trận đó.”

Loading...