bà ở gần như , đôi môi ấm nóng hút qua hút vết thương, chỉ sợ là sớm phát hiện sự khác thường của ông .
Sau khi hút hết nọc độc, là một lặng im. Ông chấp nhận mà quá xá, dẫn tới hổ thẹn, ảo não, dám đối diện với bà .
Cơn đau ở bụng dần dịu , nhưng sự nóng rực đang trào dâng ở nơi đó hề thuyên giảm, thậm chí càng lúc càng dữ dội. Đầu óc ông mơ hồ, sự dày vò khó tả lan tỏa khắp huyết mạch, dần dần lan đến tứ chi bách hài.
Lý trí còn sót mách bảo ông , đây là phản ứng nên khi loại bỏ nọc độc.
Mãi đến khi thấy giọng hoảng loạn của bên cạnh: “Xin , nọc độc sẽ khiến đầu óc minh mẫn, tướng quân chỗ nào thoải mái ? Ta…”
Bà nghiêng xem vết thương của ông , phản ứng ở nơi đó thể che giấu nữa.
Áo ngoài đều đang phơi giá gỗ, ông chỉ băng vải quấn quanh. Bên trong hang động, do độc tố trong cơ thể cả hai xúc tác nên nhiệt độ nhanh chóng tăng lên. Ông thấy, song các giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, chỉ một cái chạm nhẹ cũng khuếch đại vô hạn. Lý trí nuốt chửng, cuối cùng chỉ còn khát vọng nguyên thủy nhất giữa nam và nữ…
Tỉnh nữa, là trưa ngày hôm .
Ông thuộc hạ cứu về, ở dịch quán, vết thương xử lý .
Ông sốt ruột hỏi thăm tung tích của con gái , thuộc hạ hề thấy.
Tìm đến hang động nữa, giỏ thuốc của bà còn, xác rắn độc mặt đất cũng dọn dẹp sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-219.html.]
Ông đoán là bà mang xác rắn . Mật rắn, xác rắn, mỡ rắn đều là dược liệu cực , chắc chắn ích với bà . Có lẽ bà đang giặt rửa bên bờ suối, hoặc là xuống núi mang chợ bán, cho nên mới thấy bóng .
Đêm qua tuy là do độc rắn thúc đẩy, nhưng chung quy vẫn là ông chiếm tiện nghi. Ông ở hang động chờ bà về, định cho bà một lời giải thích.
Nào ngờ đợi bà trở về, đợi đám thích khách áo đen đó. Hai bên xảy một trận ác chiến, ông và vài thuộc hạ cửu tử nhất sinh. Cũng may là quan binh Đại Hà Vệ cùng đến Đông Sơn diệt cướp tương trợ, mới đến nỗi mất mạng.
Cùng lúc đó, lũ cướp rong núi đốt phá cướp bóc, quân Nghi Châu Vệ phong tỏa Đông Sơn, cho dân thường , nhân cơ hội tiêu diệt sạch đám cướp đang lẩn trốn trong núi. Ông chỉ thể dồn hết sức lực còn việc diệt cướp và đối phó với thích khách áo đen.
Sau ông trọng thương hôn mê, thuộc hạ cứu về Bành Thành, dưỡng thương nửa năm, mắt mới từ từ hồi phục. đúng lúc mẫu ông bệnh nặng qua đời…
Đối với con gái , tuy chỉ là một đêm hoang đường, thể là yêu sâu đậm, nhưng mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, trong đầu ông thường xuyên vang lên giọng của bà , nhớ sự quấn quít si mê sâu tận xương tuỷ đêm đó…
Nếu bản nguy cơ tứ phía, đó vì đủ nguyên nhân mà bỏ lỡ. Ông sẽ tìm bà , sẽ đến mặt cha bà nhận tội, sẽ tam môi lục sính, đường đường chính chính cưới bà về nhà.
Những năm tháng bỏ lỡ, ông cứ ngỡ bà thành sinh con, nhưng ngờ rằng bà sinh cho ông một con gái!
Ông để bà một sinh nở, chịu đủ đau khổ, thậm chí vì mà mất mạng! Mà con gái của họ cũng chịu bao đau khổ thế gian .
Sự tự trách và hối hận mạnh như thủy triều, nhấn chìm cả ông .
Mỗi chữ mỗi câu tập hồ sơ, đều như d.a.o nhọn hung hăng lóc da lóc thịt.
Hai tay ông nắm chặt thành quyền, cả run rẩy.