Vân Quỳ luôn biết Thái tử điện hạ đối xử với nàng rất tốt.
Tuổi thơ của nàng bất hạnh, gặp toàn những hiểm ác nhân gian. Chưa từng có người nào bao dung tất cả những suy nghĩ nhỏ nhặt tùy hứng của nàng như vậy. Thấy nàng bị ức h.i.ế.p sẽ đứng ra làm chủ, lúc sinh tử nguy nan sẽ lấy thân che chở, nói rằng mọi chuyện đều có hắn gánh vác. Hắn sẽ đưa nàng xuất cung xem sự phồn hoa của thế gian, vì nàng mà vung tiền như rác, cũng nhớ cả những sở thích nhỏ bé giấu kín trong lòng nàng, mua cho nàng kẹo hồ lô và đèn thỏ…
Nhưng khi hắn đích thân nói ra những lời “yêu thích” và “bầu bạn suốt đời”, trái tim nàng vẫn run lên dữ dội.
Gò má nàng từ từ ửng đỏ, ngay cả làn da trắng như tuyết dưới sợi dây xích vàng cũng có thể thấy rõ một vệt hồng nhạt.
Ánh mắt hắn trầm xuống, tầm nhìn chậm rãi di chuyển dọc theo xương quai xanh của nàng.
Sau lưng Vân Quỳ toát mồ hôi, nàng co người lại trốn vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt đen láy ướt át ra ngoài, vừa ngượng ngùng, vừa bối rối.
Thái tử kéo nhẹ chăn trên mặt nàng xuống, ngón tay cái vu.ốt ve đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng: “Như này đã xấu hổ rồi sao? Không phải nàng muốn nghe cô nói những lời này à?”
Vân Quỳ hé hàm răng trắng ngà, khẽ cắn mút đầu ngón tay hắn, cảm nhận được chút nhức nhối ở răng, nhận ra không phải là mơ, nàng mới nhỏ giọng nói: “Ta có sao?”
Ngón tay Thái tử luồn vào trong, men theo sợi dây xích vàng xuống dưới, tìm đến vị trí mảnh vàng nạm hồng ngọc, chậm rãi vu.ốt ve.
Toàn thân Vân Quỳ nóng ran, muốn trốn cũng không trốn được. Nàng sợ làm ướt đệm nên chỉ có thể từ từ nghiêng người vào phía trong, hai chân khép chặt.
Bàn tay hắn cũng theo sát tới, bên tai nàng là tiếng thở nhẹ nhàng và hơi nặng nề của hắn.
Nàng mím môi, gò má nóng bừng: “Ta có chút tò mò, điện hạ đã gặp qua vô vàn mỹ nhân, vì sao lại thích ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-214.html.]
Giọng điệu Thái tử vẫn khá bình tĩnh: “Chưa từng gặp mỹ nhân nào.”
Một câu trả lời khéo léo tránh né.
Vân Quỳ cụp mắt nhìn bàn tay đang tùy ý hành động trên n.g.ự.c mình: “Điện hạ định lực phi thường, vững vàng nắm giữ càn khôn, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc.”
Ngón tay Thái tử khẽ dừng lại.
“Tất nhiên cũng không chỉ đơn giản là vì ta có thể giúp điện hạ giảm bớt chứng đau đầu.” Vân Quỳ tiếp tục đoán, “Nếu không, điện hạ cứ coi ta như một vật trang sức treo ở Thừa Quang Điện là được, không cần phải ngày ngày ôm ấp vu.ốt ve ta, cưng chiều một vị thuốc dẫn lên tận trời.”
Thái tử véo nhẹ má nàng: “Rốt cuộc nàng muốn nói gì?”
Vân Quỳ nắm chặt các ngón tay, cố gắng nhẫn nại: “Ta đang nghĩ, điện hạ có thể đọc được tâm, nhưng cho dù ta gan to bằng trời dám mơ ước sắc đẹp của điện hạ thế nào, điện hạ không những không trừng phạt ta, mà còn thích ta, chẳng lẽ không phải là vì…”
Thái tử nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn không ngừng líu lo của nàng, nghe nàng không giấu được vẻ đắc ý nói: “Người khác đều sợ điện hạ, hoặc là muốn ám sát điện hạ, chỉ có ta là không khen mặt điện hạ đẹp, thì lại thèm muốn thân thể điện hạ. Tuy ngoài mặt ngài cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng chắc chắn rất thích. Lần ta tưởng rằng mình trúng độc sắp chết, chủ động trêu chọc điện hạ, ngài đã ỡm ờ đổi khách thành chủ. Ta nói có đúng không?”
Thái tử ai oán nhìn nàng, hồi lâu sau mới đưa ra bình luận: “Tự ý suy đoán ý của bề trên, còn nói cô tệ hại đến vậy, nàng đáng tội gì?”
Vân Quỳ tức nghẹn: “Điện hạ luôn như vậy, chưa nói được hai câu đã bắt đầu dùng thân phận áp người. Ta làm sao dám yên tâm thoải mái mà đón nhận sự yêu thích của điện hạ.”
Thái tử: “…”
「Không nói nữa, ta phạm thượng bất kính, sợ mất đầu lắm! Ngài vẫn nên tìm vài tiểu cung nữ ngoan ngoãn nghe lời hầu hạ đi!」
Vân Quỳ lật người chui sâu vào trong giường, nhưng lại bị hắn vòng tay ôm chặt eo kéo trở lại: “Nàng không dám? Cô thấy gan nàng lớn lắm.”