Nàng nghĩ rất thoáng, con người không có ai là hoàn hảo cả. Được hưởng thụ vẻ đẹp tuyệt trần của hắn, có được sự chống lưng và che chở của hắn, thì chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận tính khí thất thường và bụng dạ hẹp hòi của hắn mà thôiz
Tào Nguyên Lộc nói: “Nhưng điện hạ yêu quý cô nương, sẽ không giận cô nương thật đâu. Bây giờ bên cạnh điện hạ chỉ có một mình cô nương, cô nương chịu khó dỗ dành ngài ấy đi.”
Ông ấy nhận lấy bánh đào trong tay nàng, “Chút điểm tâm này nô tài mang sẽ vào cho ngài ấy. Điện hạ hiểu lòng cô nương, sẽ từ từ hết giận thôi, nếu vẫn không được, cô nương lại nghĩ cách khác nhé?”
Vân Quỳ đành gật đầu, “Làm phiền Tào công công rồi.”
Trong Sùng Minh Điện, các quan viên của Chiêm Sự Phủ và các quan viên mới nhậm chức của Hộ Bộ, Công Bộ đang bàn việc. Sau khi hạ triều, Thịnh Dự cũng trực tiếp đến đây.
Ông ấy không giống một số đại thần phục vụ Thái tử, ngoài mặt vẫn phải giữ khoảng cách với Thái tử, tránh gây ra sự nghi ngờ của Thuần Minh Đế. Ông ấy vốn là võ tướng được Tiên đế coi trọng, nay lại được Thái tử tiến cử vào kinh nhậm chức, trong mắt mọi người đã là người của phe Thái tử, không cần phải che giấu lập trường nữa.
Tào Nguyên Lộc bưng điểm tâm vào điện, nhẹ nhàng đặt lên án thư trước mặt Thái tử.
Thái tử lạnh lùng liếc qua, thấy lớp vỏ bánh nhăn nhúm, chỉ nhìn một cái đã thu hồi ánh mắt.
Tào Nguyên Lộc: “Đây là…”
Chưa đợi ông ấy nói xong, đã nghe thấy Thái tử lên tiếng cắt ngang: “Mang xuống, cô không ăn.”
Tào Nguyên Lộc còn đang do dự, lại nghe Thái tử nói: “Thôi, cứ để đó đi.”
Biết tới xun xoe, cũng coi như có tiến bộ rồi.
Về phần bánh đào này, còn lâu mới được gọi là tinh xảo, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với những cái bánh bao nhân kem hình thù kỳ quái kia.
Thái tử trầm ngâm một lát, nhìn về phía Thịnh Dự đang ngồi dưới, ngón tay khẽ nâng lên: “Điểm tâm trong cung của cô, Thịnh tướng quân nếm thử nhé?”
Thịnh Dự không thích đồ ngọt, nhưng thấy Tào Nguyên Lộc đã bưng điểm tâm lên, ông ấy đành chắp tay tạ ơn, lấy một miếng nhỏ nếm thử.
Không ngờ Thái tử còn hỏi thêm một câu: “Vị thế nào?”
Thịnh Dự cảm thấy vị hơi ngọt, bề ngoài cũng bình thường không có gì đặc biệt. Trước đây trong ngự yến, ông ấy cũng từng thấy qua nhiều cao lương mỹ vị nên không cảm thấy món điểm tâm trước mắt có gì đặc biệt, thậm chí còn không tinh xảo và đẹp mắt bằng bánh đào của mấy người bán hàng rong trên phố Bành Thành. Bây giờ trình độ của đầu bếp Đông Cung cũng chỉ đến mức này thôi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-210.html.]
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại không hề lộ ra ý nghĩ thật. Ông ấy thong thả ăn hết miếng điểm tâm trong miệng, nhàn nhạt cười nói: “Không tệ.”
Thái tử cười như không cười nhìn ông ấy, “Thịnh tướng quân thích là tốt rồi.”
Mặt mày Tào Nguyên Lộc tươi rói.
「Đây là do con gái ruột của ngài làm đó! Sau này nếu ngài biết điểm tâm này là do chính tay cô nương làm, e rằng sẽ hối hận vì hôm nay không ăn hết cho xem.」
Mấy vị đại thần ngồi dưới thấy sắc mặt Thái tử có vẻ dịu đi, họ đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
「Thái tử điện hạ vẫn coi trọng Thịnh đồng tri.」
「Trước đây Sùng Minh Điện có điểm tâm bưng lên, chưa bao giờ có phần của chúng ta, không ngờ Thịnh đại nhân vừa đến đã được ăn điểm tâm của điện hạ.」
「Đầu bếp cũng thật keo kiệt bủn xỉn, mỗi lần chỉ làm một đĩa nhỏ, không thể làm nhiều một chút, cho chúng ta nếm thử sao?」
Thái tử lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái, mọi người không hiểu ra sao, lưng vừa thả lỏng lại căng thẳng trở lại.
Bên kia, sau khi trở lại Thừa Quang Điện, Vân Quỳ sai người lấy lụa tuyết mua ở Bình Châu từ kho ra, định may cho Thái tử hai bộ áo ngủ, coi như tạ lỗi.
Trời dần ấm lên, nguyên liệu lụa tuyết mỏng nhẹ, rất nhanh sẽ dùng được.
Nàng đến tủ quần áo lục lọi, chuẩn bị tìm một bộ quần áo cũ của Thái tử để tham khảo. Ai dè lại vô tình phát hiện ra hộp gấm đựng dây xích vàng.
Trong đầu nhớ lại đêm ở Phủ Bình Châu, sợi dây xích vàng đan xen ngang dọc phác hoạ lên một thân hình cường tráng đầy sức mạnh. Quả đúng là khiến người ta m.á.u nóng dồn lên não.
Hắn còn nói, nàng cũng thử xem…
Vân Quỳ nuốt nước miếng, nàng chưa từng mặc, thật ra cũng… không bài xích đến thế.
Vốn dĩ là đồ nam nữ đều có thể mặc, huống chi còn tốn ba trăm lượng bạc, chỉ mặc một lần thì quá lãng phí!
Nàng lại chịu khó thêm một lần, thỏa mãn hắn vậy!