Nàng đã nói, đối với ai cũng chỉ là thoáng qua không đọng lại trong lòng, lẽ nào đối với hắn lại là đặc biệt sao?
Không hề, nàng có thể dùng vạn lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành hắn, qua loa với hắn.
Hôm nay nếu Lý Mãnh thật lòng thật dạ dâng đến trước mặt nàng, nàng cũng có thể cười tươi như hoa nhào tới nói thích.
Mặc dù ở trên giường hắn có thể ép nàng lặp đi lặp lại lời đảm bảo, không cho phép nàng thích bất kỳ ai. Song chung quy cũng chỉ là tự lừa dối mình mà thôi.
Huống chi bây giờ nàng còn có một người cha là Chỉ huy đồng tri Cẩm Y Vệ.
Cẩm Y Vệ thiết lập hai chỉ huy đồng tri, một người phụ trách văn chức như quản lý hồ sơ, thu thập tình báo. Thịnh Dự thì phụ trách võ chức, quản lý luyện binh đồn điền, bắt giữ tội phạm, có vô số thiên hộ, bách hộ là thuộc hạ.
Đừng nói đến thị vệ hạng bét như Lý Mãnh, ngay cả thống lĩnh đội danh dự mà nàng luôn nhắc đến trong lòng, có thể tìm ra cả trăm người có tư chất như vậy ở trong Cẩm Y Vệ.
Hắn có thể tưởng tượng, cả trăm người vai rộng eo thon, cao lớn vạm vỡ đứng trước mặt nàng, nàng sẽ cười vui vẻ đến nhường nào.
Có lẽ quay đầu sẽ quên sạch hắn.
Cái nàng cần xưa nay không phải là quyền thế và địa vị. Có người cha này ở đây, nàng muốn gả cho một thị vệ anh tuấn, có một gia đình nhỏ yên ổn, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Thái tử im lặng nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Nếu như ngoài cung có người thân yêu thương nàng. Bây giờ cô thả nàng xuất cung đoàn tụ với hắn, nàng có thu dọn hành lý, lập tức bỏ đi không?”
“Người thân?”
Vân Quỳ không hiểu ý hắn.
「Đây là đang thử xem ta có muốn xuất cung không, hay là nói hắn đã tra ra manh mối của cha, cha vẫn còn sống?」
Thái tử khẽ nhếch môi.
Nhắc đến xuất cung, mắt nàng sáng rực, nhắc đến người thân, thật ra nàng cũng tò mò. Mấy câu tiếng lòng đều không nhắc đến một chữ nào về hắn, hắn còn hy vọng gì nữa chứ.
Hắn lạnh mặt rút ra, gọi người vào thu dọn cho nàng, còn mình thì rời khỏi tẩm điện, không ngoảnh đầu lại.
Đây là lần đầu tiên làm được một nửa rồi bỏ đi. Vân Quỳ ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, trong đầu nhớ lại những lời tiếng lòng vừa rồi. Nàng cũng không nói lời nào bất kính, rõ ràng là hắn hỏi đến người thân, nàng mới thuận thế nghĩ tiếp, rốt cuộc lại vì sao mà không vui…
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quyển thoại bản kia gây họa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-209.html.]
Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng cũng muốn một nữ ba nam sao! Vừa rồi trên giường còn hỏi nàng chọn ai, người này không nghe được đáp án mình muốn, nên tự mình ghen chết!
Nàng định đứng dậy đuổi theo hỏi cho rõ, nhưng dưới thân lại đau nhức khó chịu, hai chân hơi run rẩy, đứng còn không vững, nên chỉ đành thôi.
Sáng sớm hôm sau, Vân Quỳ trằn trọc mãi không ngủ được. Nàng tỉnh dậy ra vườn hái ít hoa đào tươi, định làm món bánh đào tạ lỗi với hắn.
Vân Quỳ nghiền những cánh hoa bị giã nát thành bùn trong cối đá, càng nhìn càng cảm thấy giống mình đêm qua, cũng bị người ta dùng chày giã thuốc giã đi giã lại như vậy, suýt chút nữa đã bị vắt kiệt giọt nước cuối cùng.
Kết quả người kia vẫn lạnh mặt bỏ đi.
Quả nhiên là gần vua như gần cọp.
Tay nghề của nàng không giỏi, bận rộn cả buổi sáng mới làm được một đĩa bánh đào tươm tất mang đến Sùng Minh Điện.
Tào Nguyên Lộc đứng ở hành lang, khi nhìn thấy nàng thì con ngươi hơi co lại, không ngờ cô nương lại đến vào lúc này.
Thịnh đại nhân vẫn còn ở bên trong!
“Cô nương, điện hạ đang bàn chuyện với người khác ở trong, không bằng cô nương…”
Vân Quỳ lập tức nói: “Ta đợi ngài ấy ở đây vậy.”
Tào Nguyên Lộc cũng rất khó xử, điện hạ chưa nói khi nào cho hai cha con nhận nhau, có lẽ là có suy tính riêng, hoặc là còn vài manh mối cần xác minh lại. Ông ấy là nô tài nên cũng không dám mạo muội nói thật với cô nương.
Vân Quỳ nhỏ giọng nói: “Tào công công, hôm qua ta chọc điện hạ không vui, ngài ấy vẫn còn giận ta.”
Tào Nguyên Lộc nhớ lại đêm qua hai người vốn quấn quýt không rời, ông ấy đứng ở hành lang vẫn nghe thấy động tĩnh không nhỏ. Tuy nhiên không ngờ sau nửa đêm, điện hạ lại mặt mày trầm xuống đi tới thư phòng.
Cho đến hôm nay hạ triều, sắc mặt điện hạ vẫn lạnh băng, vùng giữa lông mày hiện lên vẻ u ám, khiến các quan viên của Chiêm Sự Phủ đều im thin thít như ve sầu mùa đông, không dám thở mạnh.
Nghĩ đến đây, Tào Nguyên Lộc không khỏi rùng mình một cái, “Nô tài có thể cả gan hỏi chút, cô nương đã làm gì không?”
Vân Quỳ đâu dám nói mình đọc thoại bản một nữ ba nam, chọc hắn không vui.
Thấy nàng mặt mày ủ rũ, Tào Nguyên Lộc khẽ thở dài: “Điện hạ nhà ta hơi nóng tính…”
Vân Quỳ vội nói: “Không dám, không dám.”