Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-03-21 09:54:23
Lượt xem: 23

Bộ dạng gây sự của Phương Đình Đình thật sự rất đáng ghét, nếu không phải ở đây có quá nhiều người, Lâm Nhan thật sự muốn tát cô ả một phát.

 

"Đạo diễn, chắc chắn Lâm Nhan không cố ý đến trễ, hay ngài tha thứ cho chị ấy đi!" Lâm Sanh tóc dài nhẹ nhàng, toàn thân mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt, làm cho hai mắt người nhìn sáng lên. Cô ấy tựa như thiếu nữ ngây ngô và non nớt đang dịu dàng mỉm cười, giọng nói mềm mại khéo léo như sắp chảy nước.

 

"Chị Sanh Sanh, chị thật lương thiện nhưng có vài người ánh mắt còn cao hơn đầu, không đáng để chị bảo vệ đâu." Phương Đình Đình vừa thấy Lâm Sanh đến, lập tức thay đổi từ sắc mặt cay nghiệt với Lâm Nhan thành vẻ tươi cười đầy mặt.

 

"Đình Đình, không nên nói bậy, tính tình Lâm Nhan chỉ hơi hướng nội, hơi khó gần mà thôi." Vẻ mặt Lâm Sanh hơi đổi, không nhịn được mà nhìn về phía Lâm Nhan lại nhỏ giọng ngăn cản Phương Đình Đình.

 

"Hừ! Chính là một đứa khinh người, chị đừng ngụy biện dùm cô ta nữa."

 

Hai người, cô một câu, tôi một câu, Lâm Nhan cảm thấy dường như bản thân là người ngoài cuộc.

 

Ngược lại cô không biết thì ra quan hệ giữa Lâm Sanh và Phương Đình Đình tốt tới vậy, nhưng trong nguyên tác, Lâm Sanh vốn là người mà ai cũng yêu thích, là một người rất tốt nên dễ dàng được lòng người trong đoàn phim.

 

"Tôi nói này, hai người đang diễn trò tung hứng đúng không? Các người hát đôi à? Đạo diễn vẫn còn chưa nói thêm gì mà Phương tiểu thư lại nhất quyết không bỏ qua, người nào không biết còn tưởng rằng đoàn phim này do hai người làm chủ đó!" Tần Nhược Phong vừa hóa trang xong đúng lúc nghe được lời Phương Đình Đình nói, không hề khách sáo mà trách móc cô.

 

Đôi mắt đào hoa lạnh lùng nhìn Phương Đình Đình chằm chằm, vô cùng coi thường cô ả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-87.html.]

 

Phương Đình Đình biến sắc, vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy gương mặt anh tuấn phi phàm của cậu lại không kìm được đỏ mặt, bỗng chốc ngừng công kích, lời nói như nghẹn ở cổ họng, lí nhí giải thích, "Tần thiếu trách lầm tôi rồi, tôi đâu có bám mãi không buông, là do tôi quá quan tâm Lâm Nhan, sợ cô ấy gặp chuyện gì khó khăn nên hỏi thêm vài câu thôi."

 

"Là sao? Người không biết còn tưởng cô là cảnh sát đang phá án đó?" Tần Nhược Phong cười khẩy, giọng điệu có vẻ châm chọc.

 

"Cậu… Tôi không có." Phương Đình Đình cứng họng, tự ôm một bụng bực tức.

 

Lâm Sanh bênh vực Lâm Nhan cũng khiến thái độ đạo diễn Đỗ dịu lại một tý, dù sao Lâm Sanh cũng là nữ chính do ông chủ lớn chỉ định, người ta còn có Hàn thiếu làm chỗ dựa, chắc chắn đạo diễn phải giữ lại cho cô ấy chút thể diện, hơn nữa Tần Nhược Phong cũng tham gia đỡ lời, ông không muốn chuyện bé xé to, vội vàng khoát tay, "Được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn, mọi người giải tán đi, Lâm Nhan cấp tốc đi trang điểm đi, lần sau có việc phải nhớ báo trước."

 

"Tôi biết rồi, cảm ơn đạo diễn. " Lâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, lúc xoay người trùng hợp chạm phải ánh mắt Tần Nhược Phong, chỉ thấy cậu mặc toàn thân màu xanh nhạt, nghịch ngợm nháy nháy mắt, Lâm Nhan cười cảm kích rồi lập tức đi về phía phòng hóa trang.

 

Phương Đình Đình đứng phía sau có vẻ oán hận, trừng mắt nhìn bóng lưng Lâm Nhan rồi cô ả hừ lạnh một tiếng rất không cam lòng, Lâm Sanh khều cô ả một cái, "Đừng tức giận, Tần thiếu cũng không cố tình nhắm vào em đâu."

 

Phương Đình Đình giậm chân, uất ức nhìn Tần Nhược Phong, "Cậu ta cố ý đó, dáng vẻ chó đội lốt người kia, còn không phải đã bị Lâm Nhan bỏ bùa rồi hay sao, vừa đến đoàn phim không bao lâu mà em đã thấy bọn họ đi ăn cơm với Lâm Nhan mấy lần rồi."

 

"Đình Đình, nếu em tức giận chuyện Tần Nhược Phong nói giúp Lâm Nhan thì chị cảm thấy hoàn toàn không quan trọng, em cũng rất tốt, còn nếu em thích Tần thiếu thì cứ mạnh dạn theo đuổi thôi." Phương Đình Đình nói chuyện càng lúc càng không biết điểm dừng, vẻ mặt Lâm Sanh không còn kiên nhẫn nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo.

 

"Làm gì mà dễ như vậy, thôi thôi, do em chướng mắt Lâm Nhan chỉ biết ỷ vào gương mặt hồ ly đó mà đi gạ gẫm khắp nơi, cô ta có kiêu ngạo cỡ nào cũng kém chị. Chị Sanh Sanh đúng là người tốt số, Hàn thiếu yêu chị như vậy, chẳng những sắp xếp cho chị ở căn phòng xa hoa mà còn cho đầu bếp năm sao nấu một ngày ba bữa đưa tới đoàn phim. Anh ấy sợ chị chịu khổ, sợ chị vất vả, chị không biết là tất cả phụ nữ ở đoàn phim này ghen tị với chị tới mức đỏ mắt rồi sao." Phương Đình Đình nói xong liền dời trọng tâm câu chuyện về Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên, trong giọng nói tràn đầy sự hâm mộ.

Loading...