Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-03-30 20:23:54
Lượt xem: 9
Lâm Nhan cau mày, thấy rất buồn cười, “Người anh em, chắc cậu hâm mộ tôi dữ lắm hả? Tôi như vầy mà cậu thấy ngây thơ?”
“Ngây thơ hoàn toàn không phải vẻ bề ngoài, tuy rằng nhìn cô hơi lạnh lùng khó gần, thế nhưng bên trong rất dịu dàng. Tôi biết đám fan của Lâm Sanh đã bị bắt rồi, thế nhưng rất nhanh thôi, họ sẽ âm thầm được thả ra, mà bên phía ekip của Lâm Sanh vẫn còn đang kích động mọi người, rõ ràng là muốn mượn chuyện này để bôi nhọ cô. Lâm Nhan, cô và Lâm Sanh đều mang họ Lâm, có phải có khúc mắc gì không? Cô ta nhắm vào cô chắc chắn là vì cô uy hϊếp đến lợi ích gì của cô ta hả?”
Mặt Lâm Nhan ngơ ra, có hơi kinh ngạc nhìn Giang Dã, thầm nghĩ trong lòng: Người anh em ơi, trong tiểu thuyết thì Giang Dã là chó bám đuôi Lâm Sanh đó! Bây giờ lại vì cô đã cứu anh mà anh liền lập tức thay lòng đứng về phía cô rồi.
Lâm Nhan không biết rõ rốt cuộc lời của Giang Dã có mấy phần thật mấy phần giả, nói chung thì cũng dễ nghe đó, thế nhưng cô cũng không có tâm trạng đâu mà nói cho một người lạ vừa mới quen biết kia chuyện bị ôm nhầm của cô và Lâm Sanh.
“Nhìn cậu có vẻ rất hiểu Lâm Sanh nhỉ? Cậu là fan của cô ta à?” Trong lời của Giang Dã có thể nghe được anh rất hiểu tính cách Lâm Sanh, Lâm Nhan không thể không tò mò.
“Ơ, tôi không phải fan của cô ta, tôi nói vậy là vì trước đây tôi và cô ta có quen biết.” Giang Dã ngẩn người một chút rồi mới nói sự thật.
“Hai người từng gặp nhau?”
“Ừm.” Ánh mắt Giang Dã hơi lóe lên, “Trước đây cô ta không tên Lâm Sanh nhỉ! Lúc đầu tôi xem tin tức của cô ta còn không dám chắc chắn đây có phải là người mình từng quen biết không nữa.”
Mắt Lâm Nhan càng trừng to hơn, mặt đầy vẻ không dám tin mà nhìn Giang Dã, thổn thức nhìn anh, “Ngay cả việc trước đây cô ta không tên Lâm Sanh cậu cũng biết, Giang Dã, cậu còn biết gì nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-145.html.]
“Đây là một bí mật, cô lại gần một chút, tôi nói nhỏ cho cô nghe.” Tâm trạng căng thẳng của Giang Dã sớm đã bị Lâm Nhan kéo chạy lệch khỏi đường ray rồi, nhìn dáng vẻ tò mò của Lâm Nhan, anh nhịn không được muốn chọc cô một chút.
Lâm Nhan không nghĩ ngợi gì mà ngồi sang vị trí kế bên Giang Dã, cô nghiêng nghiêng đầu, đưa tai mình qua rồi nhỏ giọng thúc giục, “Nói nhanh đi!”
Giang Dã nở nụ cười, quả nhiên là vậy, nhìn mối quan hệ của Lâm Nhan và Lâm Sanh là đã thấy không bình thường, thế nhưng anh cũng không có ý định giấu giếm, môi vừa mở nhẹ, “Thật ra,...”
“Hai người đang làm gì đó!” Đột nhiên có tiếng ai đó gào lên giận dữ, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Lâm Nhan bị dọa đến mức run lên một cái, vội vàng ngồi thẳng người lại, Giang Dã cau mày lại nhìn theo hướng âm thanh kia phát ra, anh chỉ nhìn thấy có một người đàn ông anh tuấn cao lớn đứng cách đó không xa, sắc mặt anh ta u ám, đăm đăm nhìn về phía anh và Lâm Nhan, ánh mắt đó như đang b.ắ.n ra lửa.
Lâm Nhan không ngờ Tạ Phong Trần lại tìm đến bệnh viện nhanh như vậy, vừa ngạc nhiên lại vừa tức giận, cô cố ý trốn anh, anh tìm tới đây thì cũng bỏ đi, lại còn bày ra cái dáng vẻ như cô đang nɠɵạı ŧìиɧ đó để nhìn cô, khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Mắt Giang Dã hơi nheo lại, người đàn ông mới đến không có thiện ý, trong ánh mắt toàn là mùi pháo thuốc, trước đây anh có theo dõi Lâm Nhan, đương nhiên cũng biết người đàn ông kia đã bảo vệ Lâm Nhan dưới sự công kích của fan Lâm Sanh, anh biết anh ta là nhà đầu tư của bộ phim “Phượng Hoàng”, tổng giám đốc tập đoàn Tạ thị, chỉ có điều, anh không biết rốt cuộc thì hai người họ có mối quan hệ thế nào.
Bây giờ xem ra không đơn giản.
“Sao chúng tôi cần phải báo cáo với anh?” Lâm Nhan hoàn toàn không đếm xỉa đến sự nổi điên của anh mà bất ngờ hỏi.
“Lâm Nhan, em đừng ép anh.” Tạ Phong Trần sải bước đôi chân dài của mình, đi bước lớn đến trước mặt Lâm Nhan, nhìn cô từ trên xuống, vốn dĩ thấy cô đến gần một người đàn ông khác như vậy thì anh đang nhen nhóm chút lửa giận, thế nhưng dáng vẻ vẫn cố chấp như vậy của cô bây giờ lại khiến anh không kiềm được mà phát hỏa.