Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:26:35
Lượt xem: 16
“Tùy em nghĩ thế nào, dù sao thì anh chưa từng tìm đến người khác.” Tạ Phong Trần bị biểu cảm nghi ngờ của Lâm Nhan làm cho bực dọc trong lòng, ngừng một chút lại nói trong sự bất mãn uất ức, “Nói đúng hơn, đêm hôm đó cũng là em chủ động khiêu khích anh trước.”
Lâm Nhan nghẹn họng, sắc mặt có chút không được tự nhiên, nhìn Tạ Phong Trần trân trân không nói nên lời, cô chửi thầm, đại thiếu gia, ngài đột nhiên trở nên ngây thơ thế này có phải vã quá rồi không?
Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm như cô cướp mất đời trai của anh không bằng, nếu anh không phối hợp thì cô chủ động có ích cái đếch gì đâu.
Thế nhưng Lâm Nhan cũng không nói ra, bởi vì Tạ thiếu gia chắc đã cảm thấy tổn thương lòng tự tôn vì bị cô từ chối nên nhận xong một cuộc điện thoại, mặt liền biến sắc rồi rời đi.
Lâm Nhan nhìn căn phòng và chiếc giường đột nhiên trở nên trống trải thế này, rồi lại nhìn thấy trên tủ đầu giường có thêm một bịch thuốc, trong không khí dường như còn có một mùi hương nam tính không thuộc về mình, Lâm Nhan cau mày lại, không chú ý đến tia mất mát khác thường đang xuất hiện trong lòng mình, dứt khoát đi thẳng vào phòng Tiểu Hòa rồi gọi ra quầy lễ tân kêu người đến thay drap giường, tiện thể quét dọn một lượt.
Quay trở về phòng, Lâm Nhan bọc lại lớp drap giường màu xanh nhạt mà cô tự mang theo, cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Thật ra tâm trạng Lâm Nhan không xem là tốt mấy, thậm chí có chút phiền muộn, vậy mà có người cứ khư khư không sợ chết lại đ.â.m đầu vào họng súng, Lâm Nhan thấy số lạ cứ liên tục chớp tắt trên màn hình, vốn không định bắt, thế nhưng vì đột nhiên rảnh rỗi, cũng không có việc gì làm nên bắt máy, đối phương vừa mở miệng đã khiến cô muốn chửi thề.
Là Hàn Hữu Niên, trước đây cô đã chặn số của anh ta rồi, ban ngày còn nói lời cay độc bảo sẽ không tha cho cô, cũng không biết mặt mũi anh ta để đâu mà tối đến lại đổi số để gọi cho cô nữa, không hổ danh là người nắm chắc kịch bản nam chính, lúc này lại còn tiếp tục chém gió, “Lâm Nhan, chuyện lúc sáng Sanh Sanh đã nói với tôi rồi, tôi biết đó là hiểu lầm, có điều, bây giờ Sanh Sanh đang cuống cuồng hết cả lên vì chuyện của fan hâm mộ, cô có điều kiện gì cứ nói, rốt cuộc thế nào mới có thể buông tha đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-122.html.]
Lâm Nhan nắm chặt điện thoại, hít thở mấy hơi thật sâu rồi mới lạnh lùng mỉa mai, “Hàn thiếu, cầu xin thì phải có thái độ của cầu xin, anh dựa vào mấy đồng tiền thối tha của anh rồi ra vẻ cao cao tại thượng là có ý gì đây? Lâm Nhan tôi nợ anh sao? Anh hiểu lầm tôi, trách oan tôi cũng không phải lần một lần hai nữa rồi, đến xin lỗi cũng không biết nữa hả?”
“Lâm Nhan, đừng có được nước lấn tới!” Giọng Hàn Hữu Niên trong điện thoại lạnh như băng, ngầm cảnh cáo.
Lâm Nhan nhếch môi, cô hiểu rõ hình tượng này của nam chính, trước giờ anh ta chỉ chịu vứt bỏ niềm tự tôn kiêu hãnh của mình để cúi người trước duy nhất một mình nữ chính. Cô cũng không để ý việc đối phương có xin lỗi hay không, thế nhưng lúc này mà không khiến cho anh ta cảm thấy khó chịu Lâm Nhan thấy mình sẽ thiệt thòi lắm.
“Xem ra anh cũng không yêu Lâm Sanh nhiều lắm nhỉ? Đã mở miệng cầu xin tôi vì chuyện của cô ta mà đến việc cúi cái đầu cao ngạo của mình xuống anh cũng không làm được thì tôi thấy đau lòng thay cho cô ta đó. Thôi bỏ đi, đối với tôi mà nói, anh có xin lỗi hay không cũng không có ý nghĩa gì, phiền anh đừng có bám lấy tôi nữa, tôi càng hi vọng cả đời này không còn qua lại gì với anh.”
“Lâm Nhan, trước đây cô đâu có cực đoan máu lạnh thế này?”
“Ồ, cực đoan máu lạnh sao? Anh cứ coi như Lâm Nhan trước đây đã chết rồi đi!” Giọng Lâm Nhan nhàn nhạt, trực tiếp cúp máy.
Phía bên kia, Hàn Hữu Niên nhìn màn hình điện thoại tối đen, bên tai không ngừng vang lên câu nói hờ hững của Lâm Nhan “cứ coi như Lâm Nhan trước đây đã chết rồi đi”, anh như đang nghĩ ngợi điều gì, Lâm Nhan thật sự đã thay đổi rồi, cô trở nên xa lạ, việc này khiến anh có chút bối rối.
Dựa vào tính cách trước giờ của Lâm Nhan, nếu cô mà có được một cơ hội tốt thế này để ra vẻ trước mặt anh thì chỉ sợ rằng đã sớm đưa ra những yêu cầu trên trời dưới đất rồi, thế nhưng lần này không biết cô đang giận dỗi thật hay thế nào mà đến câu cả đời này không còn gì qua lại với nhau cũng nói ra được.
Lẽ nào yêu mà không có được thật sự có thể khiến tính nết con người ta thay đổi lớn vậy sao, thậm chí có thể đạt đến mức độ tâm lí trở nên vặn vẹo?