Ta say rượu quá mức, đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng rõ.
Mới hay rằng — Tạ Thừa Phong đã đứng ngẩn ngơ ngoài cổng phủ, gào thét suốt cả đêm.
Hắn quên mất ta và hắn từ lâu đã chẳng còn can hệ, vẫn điên cuồng hô hào đòi Nguỵ Chiêu Hành cút đi, điên dại mà muốn đón ta về lại Hầu phủ.
Kết quả bị A Chu đánh cho mặt mũi bầm dập, vậy mà vẫn không chịu rời đi.
Mang theo dáng vẻ tiều tụy và tan vỡ, hắn dè dặt hỏi ta:
“Không phải thật chứ?”
Ta mỉm cười:
“Thế tử sao lại ở đây? Chẳng lẽ là chịu thua không nổi sao?”
“Mỗi đêm ta đều phong lưu hoan lạc, say khướt rồi lại mộng mị… Thế tử bảo thế là có thật hay không?”
Hắn uất nghẹn, phun ra một ngụm m.á.u tươi, bị người ta khiêng về phủ.
Tối hôm đó, A đệ gặp phải thích khách trên phố Trường An.
Là Tạ phu nhân.
Bà ta cả đời đều thua, nên cũng không cho phép ta thắng.
Bà muốn ta mất đi người quan trọng nhất — như ta từng khiến bà mất đi đứa con trai mà bà yêu thương nhất.
Nhưng lần này, ta sẽ không nhún nhường nữa.
Chẳng bao lâu sau, chứng cứ Ninh vương kết bè kết phái mưu lợi riêng, Tạ Thái phi cấu kết phản quốc cũng được dâng lên triều đình.
Ninh vương bị ban chết, còn Tạ Thái phi thì bị xử tử bằng hình phạt thắt cổ.
Hầu phủ liên đới, bị tịch biên và lưu đày.
Tạ Thừa Phong vừa nguyền rủa Nguỵ Chiêu Hành nuốt lời, Nguỵ Chiêu Hành lại mỉm cười đáp:
“Hôm đó ta đưa cho ngươi là bức thư ta tự mình đoán ý mà bịa ra, chữ viết giống hệt cô mẫu ngươi phải không? Nhưng bức hôm nay dâng lên triều đình… mới là thật.”
Lời nói đ.â.m thẳng vào tim, Tạ Thừa Phong giận đến hộc máu, nhưng không còn cơ hội kêu gào nữa.
Cô đơn lẻ loi, cô độc cả đời.
Tạ Thừa Phong bị lưu đày đến phía Nam, ứng với chính lời thề của hắn năm xưa.
Hắn lê tấm thân tàn tạ sống đến tận sáu mươi lăm tuổi, nhưng suốt quãng đời ấy — chẳng có một ngày nào gọi là sống tốt.
Hắn không hiểu rốt cuộc mình đã sai ở đâu.
Hắn cho rằng nam nhân trong thiên hạ đều như vậy, chỉ mình hắn là yêu thật lòng, yêu đến nỗi dung túng nàng, để rồi tự mình thua tan tác.
Về sau, vị quan huyện đi tuần là nữ tử bước ra từ khoa cử, khi nhắc đến người ấy, mọi người đều gọi nàng là “Thù Ngọc phu nhân”, chứ không phải “Nguỵ phu nhân.”
Tới lúc ấy, hắn dường như mới thật sự hiểu ra.
Hắn từng yêu nàng, nhưng hắn không biết cách yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chat-tay-nhau/chuong-15.html.]
Từ nhỏ, hắn có tất cả — thân thế hiển hách, tiền tài, địa vị, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Bảo hắn nhường nhịn một người, đặt mình vào vị trí người ấy để thấu hiểu, đi tìm hiểu nỗi tổn thương và nhạy cảm sau vẻ ngoài bình thản của nàng — hắn hoàn toàn không làm được.
Nhưng Nguỵ Chiêu Hành làm được.
Nàng — “Thù Ngọc phu nhân” đã dám đứng ra tiến cử nữ tử tham gia khoa cử, vào triều làm quan.
Điều nàng muốn, chưa từng là tình yêu hay sự nuông chiều.
Nàng muốn là sự tôn trọng, là một danh phận xứng đáng, là tất cả nữ tử trong thiên hạ đều có được danh phận và tương lai của riêng mình.
Hắn không hiểu. Hắn không làm được. Hắn cũng không đủ can đảm để vì nàng mà đi ngược lại lễ giáo.
Thì ra, ván cược năm ấy…
Người thua đến tan tác, từ đầu đến cuối, chưa từng là nàng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mà là hắn — Tạ Thừa Phong.
…
Khác với suy nghĩ của ta và tất thảy mọi người trong thiên hạ, vị ấu đế kia lại vô cùng kính trọng Nguỵ Chiêu Hành.
Chuyện nữ tử tham gia khoa cử, vào triều làm quan được đẩy mạnh trôi chảy — hắn cũng như ý nguyện, đào tạo ra được một vị cận thần có thể tín nhiệm suốt cả triều đại.
Hắn nói: “Chốn hoàng cung không có chân tình, hoàng huynh hoàng đệ đều là đối thủ. Chỉ có A Hành mới là ca ca của ta.”
Hắn còn nói:
“A tẩu, A huynh thật sự rất để tâm đến tẩu. Đến mức kẻ mà huynh ấy căm hận nhất cũng chẳng dám động đến, chỉ vì sợ tẩu đau lòng, chần chừ mãi chẳng thể xuống tay.”
“Ta biết, tẩu dành tình cảm cho A huynh ta không nhiều bằng lợi dụng. Nhưng mà… A huynh ta cũng là người tốt lắm. Dù là lợi dụng, cũng hãy đối xử tốt với huynh ấy một chút, có được không?”
“Huynh ấy cam tâm tình nguyện làm kẻ ngốc trước mặt tẩu — ngốc đến mức rõ ràng biết tẩu đang lợi dụng, vậy mà vẫn tự tay đem d.a.o giao vào tay tẩu.”
“A đệ tẩu chỉ có mỗi mình tẩu. Ta… cũng chỉ còn mỗi mình huynh ấy mà thôi. Xin tẩu đấy.”
Ta nhìn người đang bước nhanh giữa trời tuyết lớn, lội qua từng lớp bông tuyết dày vội vàng tìm đến — chính là Nguỵ Chiêu Hành.
Ấu đế nghẹn giọng nói:
“Mưa gió ở thế gian này chưa từng ngừng nghỉ. Nhưng người ấy… vẫn luôn là người giương ô che chắn cho ta và tẩu.”
Gió rít từng cơn, cuốn theo từng mảng tuyết lớn như lông ngỗng.
Nguỵ Chiêu Hành khoác áo hồ cừu dày, giương một cây ô giấy dầu, bị cơn tuyết mịt mù bao phủ đến mức trông gầy gò và nhỏ bé vô cùng.
Mặt ô hơi nghiêng, để lộ chóp mũi đã ửng đỏ vì lạnh.
Hắn cất giọng khẽ khàng:
“Thù Ngọc, ta đến đón nàng rồi.”
Ta mỉm cười đưa tay ra, nắm chặt lấy tay hắn, mười ngón đan xen.
“Nắm cho chắc nhé, đường tuyết khó đi — cả đời này cũng đừng buông tay.”
Hết.