Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NẮM CHẶT TAY NHAU - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-07-02 18:49:31
Lượt xem: 784

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Thanh Tầm thất thểu đến phủ Tạ gia chặn người, lại bị gia đinh đ.ấ.m đá như chó c.h.ế.t ngoài cửa.

Người đời đều nghĩ ta nên hả hê nở mày nở mặt, nhưng ta lại không thể cười nổi.

Những món nợ phong lưu của nam nhân đa tình, cuối cùng lại phải dùng cả cuộc đời của nữ nhân để trả.

Họ nói, tranh đấu trong hậu viện vốn là như thế.

Bởi vì, tiền đồ của nữ tử… cũng chỉ gói gọn sau cánh cửa hậu viện mà thôi.

Nhũ mẫu nói, không phải ai cũng gặp được người như Nhiếp chính vương, thiên hạ này phần lớn chỉ có Tạ Thừa Phong, mà nữ tử thì… chẳng có quyền lựa chọn.

Ta đã suy nghĩ rất lâu, rồi chợt muốn vì hàng vạn hàng nghìn nữ tử bị giam cầm nơi hậu viện như Thẩm Thù Ngọc ta, tìm ra một con đường sống khác.

Xoa tay lên từng bức hoạ của ta trong thư phòng của Nguỵ Chiêu Hành, ta khẽ cất tiếng, hướng về nơi hắn đang âm thầm ẩn mình:

“Nếu nữ tử cũng có thể tham dự khoa cử bước lên triều đường, thì ta có lẽ đã chẳng học nữ công, chẳng phải đọc ‘Nữ giới’, cũng không bị thế tục ép phải gả chồng, không bị ép phải nhẫn nhịn, từng bước từng bước đến phát điên…”

“A Hành, chàng nói xem, ai có thể cứu ta… và cả những người như ta?”

Hắn nhíu chặt mày, ánh mắt đau đáu, từng chữ như chạm đến tận tim gan:

“Thù Ngọc, nàng muốn làm gì, ta đều theo nàng!”

Hắn yêu ta, yêu bằng tất cả chân thành và nỗ lực.

Trước đó, ta đã đến Giang Nam tìm một cô nương giống ta như đúc trong tranh.

Cá cược là thật, thua vào tay hắn cũng là thật.

Nhưng năm xưa từng muốn trốn cũng là thật.

Chỉ là…

Ta ngoái nhìn ánh mắt đong đầy thâm tình và xen lẫn cả sự tổn thương ấy, kiên định nói:

“Nữ tử có thể tham gia khoa cử và vào triều làm quan không? Nếu thật sự khó khăn… thì thôi vậy.”

Hắn im lặng rất lâu, mới trầm giọng hỏi:

“Nàng muốn tham gia khoa cử sao?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta khẽ lắc đầu, mỉm cười:

“Ta có chàng rồi mà.”

“Nhưng… họ thì không có.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chat-tay-nhau/chuong-14.html.]

Nếu có thể dùng chính thân xác này để bước vào ván cờ, mở ra con đường rực rỡ thênh thang cho nữ tử trong thiên hạ.

— Vậy thì, để Thẩm Thù Ngọc thay mặt các nàng đi một lần.

Mấy ngày trước đại hôn của ta và Nguỵ Chiêu Hành, Tạ Thừa Phong phát điên, xông thẳng vào Thẩm gia.

Hắn không tin một nữ nhân từng bị hưu như ta lại thật sự có thể gả vào phủ Nhiếp chính vương.

Hắn càng không tin chỉ với một câu nói của ta, Nhiếp chính vương đã vì ta mà bất chấp muôn vàn trở ngại, lập nữ học, giúp ta toại nguyện.

Hắn càng không tin, Nguỵ Chiêu Hành thật lòng với ta.

Hắn hỏi ta:

“Không phải nàng không tin nam nhân sao? Không phải nàng từng nói quạ đen trong thiên hạ đều giống nhau sao? Vậy cớ gì nàng lại gả cho hắn? Chẳng lẽ nàng không sợ hắn tam thê tứ thiếp, không sợ hắn bẩn thỉu, lật lọng bội tín, không sợ hắn sẽ dùng hậu viện nhốt chặt nàng suốt đời sao?”

Ta sợ chứ.

Thế nhưng — ta đã để cho hàng vạn nữ tử có được cơ hội sánh vai cùng nam nhân, để họ bước ra khỏi cánh cửa hậu viện, vươn tới tiền đồ rộng lớn hơn.

Các nàng lên triều làm quan, ngồi trên vạn người, tung hoành ngang dọc, chỉ điểm giang sơn, hiên ngang mà chiếm trọn thiên hạ.

Các nàng chính là áo giáp và tấm chắn của ta.

Vậy nên, ta không còn sợ nữa.

Cúi mắt nhìn hắn, ta nhàn nhạt cất lời:

“Hôm đó, ta và Nhiếp chính vương đánh cược. Nếu ngươi dám vén rèm xe của hắn lên, ta sẽ thắng, sẽ lấy hưu thư mà rời đi. Nhưng ngươi không dám — nên ta thua. Ngươi từng dạy ta, làm người thì phải giữ chữ tín, đã dám đánh cược thì cũng phải chịu thua cho trọn. Ta đã thua mình cho Nhiếp chính vương và ta cam tâm tình nguyện.”

Thần sắc trên mặt Tạ Thừa Phong tan sạch, bị gió lạnh thổi qua, cả người run rẩy như tượng bùn sắp vỡ vụn chỉ sau một cú chạm.

Ta lướt qua hắn, nắm tay Nguỵ Chiêu Hành đi vào hậu viện, cùng A đệ ngồi dưới gốc hải đường, uống rượu thỏa thích.

A đệ mắt đã lờ đờ vì say, nhìn về phía Nguỵ Chiêu Hành:

“Ta biết là huynh. Ngay từ lần đầu gặp đã biết là huynh. Ta nguyện liều mạng cứu người, không phải vì tiền đồ, mà là vì quyền thế của huynh có thể bảo vệ được tỷ ấy.”

“Tỷ ấy nhát gan, chẳng dám buông thả điều gì, là nhà họ Tạ bức tỷ ấy phát điên. Ta biết huynh không giống bọn họ… hãy đối xử tốt với tỷ ấy. Người mà huynh chờ đợi suốt mười mấy năm, phải nâng niu trong lòng bàn tay mới đúng.”

“Ta chỉ có một A tỷ thôi, tỷ ấy là người mà ta nguyện liều mạng để làm bất cứ điều gì.”

Ta uống nhiều quá, gục xuống bàn đá, mơ màng nhìn thấy Nguỵ Chiêu Hành mỉm cười bước về phía ta.

Cơ thể nhẹ bẫng, hắn bế ta lên và ôm vào lòng.

“Ta đã ghi nhớ lời đệ. Cũng tuyệt đối sẽ không để nàng vì ta mà phải liều mạng, như đã từng vì Tạ Thừa Phong.”

Hắn ôm ta suốt đêm không rời.

Loading...