Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-11-08 05:08:46
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Quan trọng hơn, bà tin tưởng đứa con thứ ba của .

 

trai, tuổi tác phù hợp, một công việc thể diện là trưởng phòng mua sắm trong một nhà máy lớn, mấu chốt là còn tán gái.

 

Chỉ cần con trai thích, thì cô gái nào là tán .

 

Một cô bé 18 tuổi, chẳng dễ bảo lắm ?

 

Lưu Văn Quyên tin chắc rằng chỉ cần để hai đứa gặp mặt, sự việc thành công quá nửa.

 

Trần Lộng Mặc thực sự chuyện với vị thím tự cho thông minh nhưng thực để lộ hết tâm tư mặt , cũng quen với tên giả nhân giả nghĩa đang tỏ vẻ rụt rè nhưng thực chất liếc mắt cô mấy lượt.

 

Cô trực tiếp giơ tay vòng qua cánh tay của đàn ông đang toát áp lực thấp bên cạnh, gật đầu với hai con đang trợn mắt há hốc mồm vì động tác của cô, kéo đàn ông đang cứng đờ nhà, mặc kệ tiếng la hét phía .

 

"Mẹ?

 

Mẹ bảo cô gái yêu ?

 

Vậy bây giờ là ?"

 

"Mẹ... cũng nữa, rõ ràng Cao Tình cô gái nhà chồng mà, đây lừa ?

 

Sao chị thế?"

 

"Thôi, bây giờ lúc chuyện , về ngay , mang ít lễ vật đến nhà xin , thể để Tư lệnh hiểu lầm chúng cướp con dâu của nhà ."

 

"Ái chà...

 

Con lắm, ái chà ôi, đây gọi là chuyện gì thế, thực mà, chị dâu thế?

 

Con cái yêu đương mà còn giấu giếm, dám nhận ..."

 

"Mẹ im miệng !"

 

"......"

 

Đoạn hội thoại phía , Trần Lộng Mặc thấy nữa, vì cô buông tay Thiệu Tranh đang cứng đờ cả chân tay và nhanh chóng bước phòng khách.

 

Thấy hai về, Bà Cao Tình đang sofa xem TV hỏi:

 

"Về ?

 

Hôm nay chơi vui ?"

 

Trần Lộng Mặc vứt bỏ sự khó chịu đầu, xuống cạnh chị:

 

"Vui lắm ạ."

 

"Vui thì ..."

 

Bà Cao Tình giơ tay véo véo khuôn mặt phúng phính của cô gái nhỏ, định thêm vài câu thì thấy con trai vẫn như cây cột gỗ:

 

"Thằng hai thế?"

 

"Dạ?

 

Chắc ý mệt ạ?"

 

Trần Lộng Mặc đảo mắt, vẻ mặt vô tội.

 

Bà Cao Tình nhăn mặt:

 

"Thể lực của ông kễnh kém quá."

 

"Chính là."

 

Đối diện với ánh mắt của đàn ông, Trần Lộng Mặc như một con hồ ly nhỏ.

 

Thiệu Tranh lấy tinh thần, giơ tay véo vành tai nóng bừng, im lặng xuống sofa đối diện hai , lặng lẽ nhận lấy cái vạ "thể lực kém" .

 

"Bà Cao Tình để ý đến ánh mắt qua của hai trẻ, như chợt nhớ điều gì, vỗ đùi:

 

"Ái chà ôi... Suýt nữa thì quên. Duật Duật, bố cháu gọi điện lúc 3 giờ chiều nay đấy."

 

Bữa tối trôi qua, trời gần tối.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-98.html.]

Trần Lộng Mặc trở về phòng sửa soạn hành lý.

 

Xa cách ba năm, khó khăn lắm mới gặp bố , dù xác định giờ mua vé tàu cho ngày mai, cô vẫn cảm thấy sốt ruột.

 

Con , ước gì là một sinh vật kỳ lạ như .

 

Rõ ràng cô cũng sống cùng bố bao lâu, nhưng trong ba năm qua, khi yêu thương, trái tim lạnh lẽo của cô cũng dần tan chảy.

 

"Lão Lục, em thu xếp xong ?"

 

Cửa phòng ngủ đóng, Trần Quân thẳng , vai vác một túi hành lý to.

 

Trần Lộng Mặc chằm chằm túi hành lý cực lớn đó, trầm mặc một lúc hỏi:

 

"Sao nhiều đồ thế?"

 

Lúc đến, rõ ràng chỉ một túi nhỏ mà thôi.

 

Nghe , Trần Quân lập tức vui.

 

Anh kéo một chiếc ghế xuống, nhanh nhẹn mở túi, lục từng thứ một :

 

"Đây là giày em mua, đây là vải nỉ em mua cho , đây là túi em mua cho , đây là giày da em mua cho , đây là..."

 

"Được , , dừng !"

 

Trần Lộng Mặc lúc mới hậu tri hậu giác, vội vàng hiệu dừng .

 

Chàng thiếu niên vẻ mặt oan ức đến mức phản đối:

 

"Nhớ hả? Em chỉ nhớ mua thôi, chẳng ... khụ khụ... Thiệu Tranh giúp em xách ? Về đến nhà là quên hết đầu hả? Em xem, 18 tuổi mà còn cẩu thả thế, thì ?"

 

Nhìn như thể lý, Trần Lộng Mặc suýt nữa trợn mắt.

 

rốt cuộc là đuối lý, cô đành lải nhải một hồi, còn ngọt vài câu:

 

"Em cẩu thả thế cũng là vì tư ở đây, sẽ che chở cho mà."

 

Trần Quân dễ dỗ, hắc hắc hai tiếng, liền định cất đống đồ bày .

 

Thấy , Trần Lộng Mặc ngăn :

 

"Đừng cất nữa."

 

"Sao thế?"

 

"Chúng chỉ mang đồ dùng cần thiết thôi, đồ còn gửi ."

 

Trần Quân ánh mắt mơ hồ:

 

"Không... cần , mang theo cũng mà."

 

Trần Lộng Mặc nheo mắt .

 

Bị chằm chằm, thiếu niên thấy lòng yên, liền cố gắng tìm lý do:

 

"Lại... nữa, sáng mai chúng , lấy thời gian gửi chứ?"

 

Trần Lộng Mặc khoanh tay:

 

"Có Thiệu Tranh mà, việc cần lo. Nói , chuyện gì với lương tâm thế?"

 

Trần Quân:

 

"Nào... nào ?"

 

Thấy cứng đầu chịu nhận, Trần Lộng Mặc đành trực tiếp tay, lấy đồ vật từ trong túi .

 

"Ai ai ai..."

 

Chàng thiếu niên hấp tấp tìm cách ngăn cản, nhưng em gái phất tay gạt .

 

Nhìn thấy càng lúc càng nhiều đồ đạc của lôi , Trần Quân xịu xuống.

 

Trần Lộng Mặc thì bật , chất vấn thiếu niên:

 

"Không bảo là đồ em mua ? Em thấy cũng mua ít , hổ , đổ hết tội lên đầu em thế hả?"

 

Loading...