Trần Lộng Mặc cúi đầu ăn vài miếng, nhưng chỉ một lúc , ánh mắt cô nhịn về phía rể Vân Thừa, đang mặc áo sơ mi trắng và tràn đầy hạnh phúc bên cạnh chị Quỳnh.
Ôi... đây chính là "cún con" trong truyền thuyết ?
Thấy sự chú ý của cô gái nhỏ rể mặc áo sơ mi trắng thu hút, Thiệu Tranh liếc chiếc áo sơ mi màu xanh , thần sắc trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì.
9 giờ tối.
Thiệu Vi An mặc đồ lót, đứa con trai đang ngoài cửa phòng ngủ, khó hiểu hỏi:
"Có việc gì thế?"
Thiệu Tranh:
"Ba chuẩn ngủ ạ?"
"Ừ, rốt cuộc chuyện gì?"
"Khụ... Con nhớ là ba vài chiếc áo sơ mi trắng?"
Thiệu Vi An ngơ ngác một cái, mới hiểu ý con trai, càng cảm thấy khó tin:
"Con áo sơ mi trắng? Bây giờ ư?"
Tuy ngại ngùng, nhưng Thiệu Tranh phát hiện Duật Duật dường như thích những đàn ông mặc áo sơ mi trắng hơn.
Đáng tiếc là bản cảm thấy màu trắng dễ bẩn, tổng cộng chỉ một cái, giờ đang phơi ở hành lang cho khô.
Sáng mai còn định dẫn cô chơi, xác định rõ kiểu đàn ông mà cô thích, hy vọng ánh mắt cô sẽ dừng lâu hơn.
Anh cố gắng phớt lờ biểu cảm khó tả của cha, gượng gạo :
"Vâng, nếu ba thì cho con mượn một cái."
Vị Tư lệnh họ Thiệu từng trải sóng gió hiểu nổi vì một chiếc áo sơ mi thể đợi đến mai để cửa hàng bách hóa mua, cớ cần ngay trong đêm.
ông rốt cuộc vẫn cho con trai mặt mũi, gì, tìm trong tủ quần áo lấy một cái áo mới đưa cho.
Bà Cao Tình cũng rời giường bước , tò mò hỏi:
"Ngày mai tính chơi?"
Thiệu Tranh cẩn thận treo chiếc áo sơ mi trắng lên cánh tay:
"Chưa xác định, chắc là hồ."
"Ừ ~"
Bà Cao Tình kéo dài giọng, vẻ mặt hiểu :
"Đến lúc đó thể tát nước gì đó."
Bị chọc tâm sự nhỏ, Thiệu Tranh cũng giận.
Đã đạt mục đích, ở lâu, gật đầu với hai nhanh.
Khi con trai , Thiệu Vi An đóng cửa phòng ngủ, đỡ lấy vợ đang tới cong cả eo, cũng vui vẻ :
"May mà cỡ áo của với thằng thứ hai chênh lệch mấy, bằng thằng nhóc đến sáng cũng ngủ nổi."
"Ha ha..."
Hôm .
Trong lòng còn bận bịu chuyện , bà Cao Tình dậy sớm.
Bà lấy từ trong tủ cái bàn là điện, gõ cửa phòng con trai.
Cánh cửa nhanh chóng mở từ bên trong.
Bà Cao Tình giơ đồ trong tay lên, định gì thì phát hiện con trai mặc một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, ngay ngắn.
Ánh mắt bà dừng một chút, đột nhiên cảm thấy thức dậy sớm thật vô ích.
Khi định về phòng ngủ nướng thêm, bà tò mò:
"Đồ của con... dùng gì là ?"
Tối qua bà sắp ngủ mới nhớ tới áo sơ mi để trong tủ sẽ nhăn, thương con nên mới dậy sớm giúp con là áo.
Không ngờ nó tự dọn dẹp chỉn chu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-93.html.]
Mới 5 giờ sáng mà?
Râu cũng cạo sạch sẽ .
Người trẻ... chậc chậc chậc...
Bà Cao Tình liếc con trai một lượt.
Nói thật, tay nghề của nó còn hơn bà.
Nhớ quá trình là áo đêm qua đầy gian nan, cái bàn là điện tay , Thiệu Tranh cũng thấy khó .
Anh trả lời, mà hỏi ngược :
"Mẹ, hôm qua định chuyện gì với con?"
Bà Cao Tình thấy con trai vòng vo, còn gì hiểu:
"Con dùng ấm để là áo ?"
Thiệu Tranh:
"..."
Bà Cao Tình suýt nữa bật :
"Thật ?"
Thiệu Tranh:
"..."
"Được , đừng mặt nặng nề với nữa. Mẹ tuổi cao , quên đấy."
Cũng chỉ lúc , mới chịu thừa nhận già, tranh cãi .
Thiệu Tranh mặt đen , định đóng cửa.
Bà Cao Tình buông tha , tò mò hỏi:
"Hôm qua con chạy lên chạy xuống đun bao nhiêu nước mới là áo phẳng phiu thế?"
Câu trả lời bà nhận là cánh cửa đóng sập .
Bà Cao Tình:
"Ha ha..."
Nghe tiếng của ngoài cửa, Thiệu Tranh giận dữ trong chốc lát, tự cũng thấy buồn lắc đầu.
Hôm qua vì quá nhiệt tình, xách nước nóng chạy lên chạy xuống cầu thang, sợ phiền khác nên bộ quá trình đều rón rén.
Lên xuống bận rộn hơn hai tiếng đồng hồ.
Lúc đó cảm thấy, chỉ cần nghĩ đến việc Duật Duật sẽ vì mặc áo sơ mi trắng mà dừng chân vài , là tràn đầy động lực.
Giờ bình tĩnh , mới nhận hành vi đó thật ngốc nghếch.
Người thường "buổi sáng mùa xuân đổi thất thường", nhưng trong mắt Trần Lộng Mặc, đầu tháng Chín cũng chẳng kém cạnh.
Hôm qua mưa như trút nước, hôm nay trời quang mây tạnh, đúng là thời tiết để hồ.
Biết điểm đến của em gái hôm nay, Trần Quân vẻ từ chối, theo Tư lệnh Thiệu doanh trại trải nghiệm sinh hoạt, dù giao em gái cho Thiệu Tranh cũng yên tâm.
Thấy tư vui vẻ như chú ch.ó Husky, vô tư vô lo, Trần Lộng Mặc đột nhiên thấy đau lòng.
Ôi bạn , bán còn vui vẻ giúp họ đếm tiền chứ?
"Sao thế?"
Khi Thiệu Tranh xách túi từ trong bếp , liền thấy cô gái nhỏ đang ngây về phía cửa chính.
Trần Lộng Mặc lắc đầu:
"Không gì, thôi?"
"Được."
"Anh Thiệu Tranh còn bao nhiêu ngày nghỉ ạ?"
Sau khi xe rời , Trần Lộng Mặc lên tiếng phá vỡ bầu khí gượng gạo giữa hai .