Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 90:

Cập nhật lúc: 2025-11-07 14:04:49
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành phố J nhiều con đường trồng liễu hai bên.

 

Ngồi ghế, Trần Lộng Mặc cả bóng cây che phủ, cảm thấy se lạnh.

 

Dĩ nhiên, may bây giờ là tháng Chín.

 

Chứ cuối xuân đầu hạ, cô chắc chắn sẽ thích cảm giác .

 

Không vì gì khác, chỉ vì hoa liễu bay khắp nơi thật sự phiền.

 

Đang khi Trần Lộng Mặc khẽ nheo mắt tận hưởng làn gió nhẹ thoảng qua.

 

Bên tai văng vẳng tiếng huýt sáo bất chợt.

 

.

 

Cũng chắc tiếng huýt sáo đó hướng về .

 

bản năng cảm thấy vui.

 

Kiếp , vì dung nhan quá ư nổi bật mà địa vị xã hội thấp.

 

Trần Lộng Mặc thường xuyên quấy rối như .

 

Việc huýt sáo đường là chuyện như cơm bữa.

 

Nghiêm trọng nhất là năm đại học.

 

Một tài xế xe tải huýt sáo với cô.

 

Cô chỉ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu định bỏ .

 

Không ngờ đối phương lớn tiếng c.h.ử.i mắng.

 

Khi thấy cô phản ứng gì, tức giận dừng xe và gào thét với cô.

 

Lúc đó, tan học, mệt mỏi và đủ sức tranh cãi.

 

Trần Lộng Mặc báo cảnh sát.

 

Sau đó, quen khuyên cô nên đeo khẩu trang.

 

Biết họ ý , nhưng cô cảm thấy thật mỉa mai.

 

Rõ ràng cô chẳng gì sai, tự chịu thiệt.

 

Năm nào cũng đeo khẩu trang.

 

Đó thực sự là một chuỗi ký ức mấy .

 

, giờ đây thấy tiếng huýt sáo quen thuộc .

 

chắc hướng về , Trần Lộng Mặc vẫn lập tức trở nên lạnh lùng.

 

Sau đó cô mới hậu tri hậu giác nhận .

 

Mấy năm gần đây, nhờ sự bảo vệ của gia đình, mỗi khi ngoài, cô từng đeo khẩu trang.

 

Cũng chẳng ai yêu cầu cô che mặt.

 

Nghĩ đến những trong gia đình luôn mang cho cô cảm giác an .

 

Nụ mới dần trở khuôn mặt Trần Lộng Mặc.

 

"Này , kìa, quá! Có đang em tụi ?"

 

Giọng bất chợt vang lên bên tai Trần Lộng Mặc.

 

Cô ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng về phía mấy thanh niên đang dựa xe đạp.

 

Dáng vẻ lưu manh chằm chằm cô, chỉ cách đó vài bước.

 

Mấy đó tự cho là ngầu, dựa yên xe, miệng ngậm điếu thuốc.

 

Thấy Trần Lộng Mặc , họ càng đắc chí hơn.

 

Nói thật là, rõ dáng vẻ chẳng gì của bọn họ, Trần Lộng Mặc thấy thật đáng hổ .

 

Vậy... đây chính là "lưu manh" thập niên 70 ?

 

"Em tên gì thế?"

 

"Có trượt băng với ?"

 

"Lão đại bọn trượt băng cừ lắm."

 

"......"

 

Có lẽ thấy cô bỏ chạy hổ như những cô gái khác.

 

Bọn họ càng hăng hái, năng bỗ bã tiến gần.

 

Dĩ nhiên, khí thời buổi căng thẳng.

 

Tội danh của bọn lưu manh cũng nặng, nên chúng dám gì quá đáng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-90.html.]

Chỉ thích dùng lời để trêu chọc.

 

Chúng thích thú khi thấy các cô gái hoảng sợ, mặt tái mét hét lên thất thanh bỏ chạy.

 

Nếu là kiếp , Trần Lộng Mặc sớm chạy đến nơi an .

 

lúc , bọn họ dừng cách hai mét và chỉ ba hoa.

 

Cô chẳng thèm để tâm.

 

Dĩ nhiên, sự tự tin để cô thể thờ ơ như , phần lớn là vì đàn ông đang nhanh chóng bước tới từ phía xa.

 

---

 

Thiệu Tranh che phía cô gái.

 

Đưa chai nước cam cho cô, mới lạnh lùng mấy tên du thủ du thực .

 

Người đàn ông cao lớn, tuy lực lưỡi nhưng cũng chẳng dạng văn nhân yếu ớt.

 

Đặc biệt là khi lạnh lùng khác, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

 

Mấy tên lưu manh lùi bước, linh cảm chẳng lành.

 

Chúng cảm thấy gã đàn ông cao lớn mặt dễ chọc.

 

Dù bề ngoài vẻ điển trai.

 

---

 

Người xưng là “lão đại” trong đám lưu manh cũng bỏ chạy.

 

ánh mắt của mấy đàn em dồn ép, khiến như đang cưỡi lưng cọp.

 

Khó lòng xuống nổi.

 

Vì giữ thể diện, mạnh mẽ dựng chiếc xe đạp xuống, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất bên cạnh.

 

Trong miệng hùng hùng hổ hổ dáng điệu xông tới.

 

Không ngờ, còn tới gần thấy hoa mắt.

 

Kế tiếp là một tiếng “ầm” vang lên.

 

“Lão đại!”

 

Mấy tên đàn em cuống quýt nhảy xuống nước vớt .

 

Thiệu Tranh ngăn cản.

 

Chỉ lạnh lùng bọn chúng như gà rớt nồi canh, lết thếch lên bờ.

 

Tên lão đại rõ ràng tức giận mất lý trí.

 

Hắn vùng vẫy thoát khỏi đám đàn em đang kéo , định xông lên nữa.

 

Lần , Thiệu Tranh động thủ.

 

Chỉ lạnh giọng : "Muốn đồn cảnh sát chơi ? Nhìn tư thế thuần thục của các , chắc đầu nhỉ? Có bọn lưu manh bây giờ xử lý thế nào ?"

 

Rõ ràng mấy tên lưu manh nhỏ hậu quả .

 

Vừa xong lời , chúng còn kịp lo chiếc quần ướt sũng sẽ bẩn “bảo bối” xe đạp.

 

Đã co giò chạy biến.

 

"Phụt..."

 

Trần Lộng Mặc bật thành tiếng.

 

Thiệu Tranh hỏi: "Có sợ em?"

 

"Dĩ nhiên là , vì em thấy đang tới ."

 

Lời đầy tin tưởng vang bên tai, khiến thấy ngại ngùng: "Khụ khụ... Không sợ là ."

 

Phát hiện đàn ông vẻ tự nhiên.

 

Nụ mặt Trần Lộng Mặc càng rạng rỡ hơn: "Bây giờ thì em tin hồi nhỏ nghịch ngợm thật .

 

Động tác quăng xuống nước trông thuần thục."

 

Và… còn mắt nữa, trách nhiều cô gái vượt qua ấn tượng hùng cứu mỹ nhân.

 

Thiệu Tranh vội giải thích: "Bình thường như ."

 

Trần Lộng Mặc “Ừ” một tiếng, rõ là tin .

 

Chỉ , mắt lấp lánh đổi đề tài: "Đi ăn cơm thôi, em đói bụng ."

 

Vẫn còn giải thích thêm vài câu để chứng minh bạo lực.

 

Thiệu Tranh ấp úng đáp: "Ừ... Ừ, , thôi."

 

---

 

Loading...