Lần đầu tiên Thiệu Tranh thấy cô ở nhà khách.
Vẻ mặt đỏ bừng lúng túng của .
Có lẽ là vì kinh ngạc khi nhận đối tượng cảm nắng từ cái đầu tiên là em gái từng coi như em gái.
Suy đoán như tự luyến.
Trần Lộng Mặc âm thầm cân nhắc nhiều .
Cảm thấy suy nghĩ sai.
Rốt cuộc .
Sau cơ hội thể hỏi .
Đương nhiên, cô cố ý mờ hồ.
Kéo dài đối phương, mà là nhận sự mâu thuẫn trong lòng đàn ông.
Vừa gần, do dự.
Hơn nữa, tuổi cô còn nhỏ.
Vì cần vội, cứ thuận theo tự nhiên.
Nghe xong những lời của Duật Duật, Tào Lưu vỗ nhẹ lên đầu em gái.
Lần , đưa bất kỳ đề nghị nào.
Bởi vì cần thiết.
Nói thật, với trí thông minh của em gái .
Nếu thực sự đến với Thiệu Tranh, ai là “ăn” sẽ rõ ngay thôi.
Hiện tại , thực sự chê .
Già thì già một chút .
Thiệu Tranh đang dùng khăn lau nước tay.
Thấy Tào Lưu với vẻ kỳ lạ, liền hỏi: “Sao thế?”
Tào Lưu theo phản xạ nở nụ hiền lành: “Không gì, chỉ là cảm thấy .”
Thiệu Tranh vẫn còn mơ hồ, Trần Lộng Mặc bật .
---
Tào Lưu chỉ xin nghỉ một ngày.
Khoảng 3 giờ chiều, lên đường tiễn về đơn vị.
Nắng chiều gay gắt, khó chịu.
khó gặp, ai nấy đều luyến tiếc.
Nói chuyện trời biển.
Khi xe chạy qua một tiệm chụp ảnh, Trần Lộng Mặc chớp mắt, nảy ý định.
Cô đầu : “Anh hai, chúng chụp chung một tấm ảnh .
Để đưa cho xem.”
Dù theo dự tính của hai, sang năm thể trường quân sự.
Trước khi nhập học cũng sẽ kỳ nghỉ về thăm nhà.
... còn đợi một năm.
“Được.” Tào Lưu đồng ý ngay.
Thời gian gặp gỡ trôi qua quá nhanh.
Chưa kịp gì đến lúc chia tay.
Kế hoạch dẫn em trai em gái dạo các cửa hàng bách hóa thực hiện .
Tào Lưu đành đưa hết ngoại tệ và tiền tiết kiệm đây cho hai .
Bảo họ tự mua.
Bây giờ thể dành chút thời gian chụp ảnh lưu niệm, gì bằng.
Xe nhỏ ở thành phố J hiếm.
Chạy đường cũng nhiều dừng .
mở xe chụp ảnh thì khá hiếm.
Đặc biệt là khi bước từ xe là trai tuấn, gái thùy mị.
Thu hút ít ánh .
Bốn đều loại để ý đến ánh mắt khác.
Khóa xe xong, họ thẳng tiệm ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-86.html.]
Trần Lộng Mặc liếc quanh tiệm.
Thật , ai khác, cần xếp hàng.
Chủ tiệm ảnh là một ông lão đang ghế bập bênh phe phẩy quạt.
Thấy khách cũng mấy nhiệt tình, lười biếng dậy: “Chụp gì?”
“Chụp ảnh nhóm.”
Ông thợ ảnh hỏi: “Các cháu chụp trong phòng chụp.
Hay ngoài đường đối diện, gốc cây liễu ?”
Mấy , đồng thanh quyết định: “Chúng cháu chụp trong phòng ạ.”
Ông thợ già vẫy tay: “Vậy các cháu chỉnh đốn trang phục một chút .
Chuẩn chụp thôi.”
Nói là chỉnh đốn trang phục, chứ thời buổi chụp ảnh thật chẳng gì để chỉnh đốn nhiều.
Làm gì chuyện quần áo, trang điểm, tạo kiểu tóc cầu kỳ như đời .
Mấy đàn ông đều mặc nguyên bộ đồ đang mặc.
Cuối cùng, chỉ Trần Lộng Mặc tấm gương nhỏ treo tường.
Sửa sang mái tóc của .
Ông thợ ảnh việc chậm rãi, chuẩn xong máy móc.
Thấy đều thẳng tắp, ông đẩy kính lão lên.
Rồi khoa tay múa chân đề nghị: “Hai phía , hai phía .”
Ban đầu, Thiệu Tranh định rút lui.
Nghe liền do dự, nhưng Tào Lưu kéo : “Anh, chụp chung .”
Thiệu Tranh theo bản năng liếc cô gái nhỏ.
Thấy cô về phía , mới khẽ cong môi, bình thản đáp: “Được.”
Trần Quân nhân cơ hội lẻn đến bên em gái.
Định cùng cô một chiếc ghế dài.
Chưa kịp yên, ông thợ già : “Cậu bé, bé phía .
Cậu đổi phía , để trai áo sơ mi xanh đằng .”
Lời , những tâm tư đều giật .
Tưởng ông thợ nhận điều gì.
Chỉ Trần Quân là chuyện.
Quay Thiệu Tranh, thấy gì đặc biệt.
Liền cứ lì ghế, chịu nhúc nhích: “Tại ạ?”
Ông thợ già ngẩng mắt lên, lạnh lùng qua.
Miệng lưỡi chua ngoa: “Cậu tự ?”
Trần Quân càng mù mờ: “Ý ông là gì? Cháu ?”
Ông thợ già thấy trai ủ rũ, bèn mỉm , bụng giải thích:
“Không , chỉ là bằng trai .
Cô gái xinh thế , để trai áo xanh cùng cô chung.
Chụp sẽ mắt hơn.”
Trần Quân xong, vẫn cảm thấy ông ý chê .
Thời gian gấp gáp, Tào Lưu lười chuyện với lão tứ.
Trực tiếp giơ tay kéo dậy: “Bảo dậy thì dậy , nhiều lời thế.”
Trần Quân dám cãi lời hai, nhưng vẫn lẩm bẩm:
“Sao em ? Nhìn như em gái và Thiệu Tranh là vợ chồng.
Còn em và hai là con cái của họ .”
Lời thốt , Thiệu Tranh đang định xuống bỗng cứng đờ .
Tai đỏ ửng, thật sự là cũng xong, cũng yên.
Tào Lưu thì mặt đen : “Ý là cứ nhất định đằng mới hả?”
Thấy hai sắp tay dạy dỗ, Trần Lộng Mặc vội vàng ngăn .
Rồi hỏi ông thợ ảnh: “Chúng cháu hết ạ?”
Ông thợ già khà khà, vẫy tay: “Được, tùy các cháu sắp xếp.”
Mọi ...