Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:16:55
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bà thật sự mong chồng trở thành vật cản con đường tìm kiếm hạnh phúc của con trai.

 

Bà càng hy vọng bi kịch của gia đình ông Nghiêm lặp trong chính gia đình .

 

ngờ rằng, ông chồng suy nghĩ thông suốt hơn .

 

“Đừng nghĩ nhiều như , con cái phúc phần của chúng.”

 

Làm cha , ông Thiệu Vi An thể lo lắng cho con, chỉ là ông giỏi kiểm soát cảm xúc hơn mà thôi.

 

Nghe chồng chắc nịch , bà Cao Tình bật , trong lòng cũng nảy ý trêu đùa: “Thật đúng, chuyện còn bóng dáng gì .

 

Em thấy Duật Duật tuy nhỏ tuổi, nhưng là đứa tiến lui, chính kiến.

 

Con trai cũng hiểu chuyện, , gì to tát.”

 

Ông Thiệu Vi An mỉm , khóe mắt hằn những nếp nhăn: “Cưới vợ mà, nào dễ dàng .

 

Anh còn nhớ năm xưa cũng bố vợ và em trai vợ coi thường ít, mới cưới em về.

 

Vẫn là câu thôi, thành công là nhờ sự chân thành của chính thằng bé, chúng lo lắng cũng vô ích.”

 

Nghe , bà Cao Tình liếc chồng một cái: “Có ai bố như ?”

 

Bị dồn thế, ông Thiệu Vi An đành bất đắc dĩ: “Vậy ngày mai tìm nó chuyện?”

 

“Nói gì mà ?

 

Chẳng thống nhất là để bọn trẻ tự phát triển ?”

 

“Em xem đó?

 

Anh hỏi cũng xong, hỏi cũng xong.

 

Đồng chí Cao , em đây là đang khó ?”

 

“Phụt... Được , , đồng chí Thiệu, ngủ , để em tự cân nhắc thêm.”

 

“Được, ngủ đây, em cũng ngủ sớm .”

 

“Em ...”

 

---

 

Sáng hôm .

 

Ăn sáng xong, bà Cao Tình vội vàng tất những khâu chuẩn cuối cùng cho đám cưới của cháu gái.

 

Trần Quân chỉ một lúc thấy bồn chồn, ngoài dạo.

 

Đây là thành phố J, nơi mà nhân dân cả nước đều hướng về.

 

Khó khăn lắm mới đến đây, lòng bay mất .

 

Còn Trần Lộng Mặc thì đang bận nghĩ xem nên chọn món quà gì quà cưới cho chị Thiệu Quỳnh.

 

Thiệu Tranh đang thu dọn bát đũa, thấy hai em đều , liền mỉm đề nghị: “Dọn dẹp xong sẽ dẫn các em ngoài.

 

hai em gọi điện cho Tào Lưu hoặc Trần Hoài ?”

 

Trần Lộng Mặc hỏi: “Để hẹn lịch gặp mặt hả ?”

 

“Ừ, bọn họ hiện giờ đang cảnh vệ bên cạnh các thủ trưởng, ngoài phương tiện, nhất nên hẹn .”

 

Trần Lộng Mặc tỉnh ngộ: “Anh ơi, điện thoại nhà gọi ?”

 

Thiệu Tranh bưng một chồng bát đũa định mang bếp: “Gọi chứ, em cần bấm giúp ?”

 

“Dạ , em cách .”

 

Trần Lộng Mặc lấy từ trong túi một cuốn sổ tay nhỏ, tìm điện thoại của hai và ba.

 

Trần Quân cũng theo, từ đến giờ khác bấm chuyển máy cho , tự tay điện thoại thì đây là đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-80.html.]

 

Thấy hai em cùng đến, Thiệu Tranh liền can thiệp nữa, bếp dọn dẹp bát đũa nhanh gọn, về phòng lấy tiền chuẩn sẵn từ hôm qua, đó mới xuống lầu dẫn xuất phát.

 

Gần đây ông Thiệu Vi An bận, công tác khắp nơi, nên thể để xe cho bọn trẻ.

 

Ra ngoài thì xe đạp.

 

Trần Lộng Mặc đội nón che nắng, phía xe của tư.

 

Phía xe Thiệu Tranh buộc sẵn một tấm đệm mềm, cũng khá thoải mái.

 

đáng sợ chính là tốc độ đạp xe của Trần Quân.

 

Trần Lộng Mặc sợ quá, vội gõ nhẹ lưng mấy cái, tư mới chịu chậm .

 

“... Lão lục, em nhát gan quá đó.

 

Chỗ vắng vẻ, đường rộng thế , một bóng cũng , em sợ cái gì?”

 

giảm tốc độ, nhưng trai trẻ tự ái vẫn lẩm bẩm phục.

 

Trần Lộng Mặc một tay bám yên xe, một tay giữ chiếc nón gió thổi biến dạng, nghiến răng : “Nón của em sắp gió thổi bay !

 

Anh mà còn đạp nhanh nữa, em sẽ nhớ kỹ, đợi mấy hôm nữa gặp hai, em bảo dạy cho một bài học.”

 

Sau khi hẹn giờ gặp mặt hai, cô gái nhỏ tỏ đầy tự tin.

 

“Sao em cứ thích mách lẻo thế?”

 

Trần Quân bất mãn phàn nàn.

 

Trần Lộng Mặc hừ một tiếng, chỉnh chiếc nón, đắc ý : “Có hiệu quả là .”

 

“Bây giờ nắng mà em lo, hạt tiêu.”

 

“Anh gì chứ?

 

Ai bảo chỉ nắng mới da đen?”

 

“Em tưởng ngốc lắm ...”

 

“Anh ngốc ?”

 

“......”

 

Hai em cãi ai chịu thua.

 

Thiệu Tranh xen , chỉ âm thầm bên cạnh.

 

Vừa lo cô gái nhỏ ngã xe, trong lòng nhịn nổi.

 

Duật Duật vẻ khác với tính cách trong thư từ.

 

Dường như... cô hoạt bát hơn.

 

---

 

Đạp xe hai mươi phút.

 

Trên đường, ngoài những hàng cây xanh um tùm, cuối cùng cũng thấy vài qua .

 

Trần Lộng Mặc điều chỉnh tư thế một chút, đung đưa đôi chân tê, ánh mắt vẫn tò mò ngắm thành phố J tháng 9 năm 1973.

 

Phải nhỉ, nơi đây giống như cô tưởng tượng lắm.

 

Đường phố sạch sẽ, rộng rãi, đường tinh thần phấn chấn, và cũng ít thấy trang phục vá chằm.

 

Có một điểm hợp với lịch sử, đó là các cô gái trẻ hầu như đều để tóc đuôi gà, nhưng phần lớn chỉ dài ngang vai hoặc hơn một chút, trông gọn gàng, nhanh nhẹn.

 

À, bên đường còn các sạp hàng nhỏ, bán đủ thứ.

 

“Hôm nay phiên chợ hả ?”

 

Đi ngang qua một quầy bán đồng hồ, Trần Lộng Mặc kìm lòng tò mò, về phía Thiệu Tranh đang phía .

 

Loading...