Thiệu Việt tiễn hai rời , về đóng cửa, do dự vài giây, vẫn đến bên giá rửa mặt , pha chút nước ấm, giặt sạch khăn mặt đưa cho cô : "Đắp mặt ."
Nhiễm Sương đưa tay nhận lấy: "...Cảm ơn."
Không thích cô khách sáo như , Thiệu Việt mím môi, xách lò sưởi đến giữa hai mới xuống: "Đổi tên khi nào?"
Nghe , Nhiễm Sương tay dừng , định mở khăn đắp mắt, : "Cứ , mắt đau ?"
Cũng đau, nên cô đè tay lên, để ấm bao bọc đôi mắt đau nhức: "Năm đó... lúc rời đổi ."
"Bao nhiêu năm nay ?"
"...Đức."
Nghe , biểu cảm mặt Thiệu Việt vẫn đổi, chỉ là bàn tay đặt đầu gối vô ý siết chặt.
Thật ... đại khái đoán .
Cũng hiểu vì Nhiễm Sương từ biệt mà : "Là vì sợ liên lụy ?"
Nước mắt nữa trào báo , Nhiễm Sương tại , chỉ cảm thấy câu , cô như đợi nửa đời .
Thật , trai cô từng thích, vì sự từ biệt của cô mà suy đoán bừa.
Người yêu cô yêu một năm, dùng mười sáu năm cũng quên , dù cách bao nhiêu năm tháng, vẫn tin tưởng cô.
"Lại cái gì?"
Thiệu Việt bất đắc dĩ đến gần, do dự một lúc mới đưa tay , ấn đầu cô n.g.ự.c .
Nhiễm Sương cũng tại , cô tưởng, ngày bố ép nước ngoài, nước mắt cạn khô.
khi ôm lòng quen thuộc mà xa lạ, lời quan tâm trong sự lạnh lùng của , cô những thu liễm, ngược còn đến t.h.ả.m thiết hơn.
Như trút hết tất cả nỗi cay đắng và oan ức của hơn mười năm qua.
Trong sân.
Trần Lộng Mặc đang ném đồ cho Tiểu Hắc nhảy cắn, khi tiếng thì vô thức về phía căn phòng.
Âm thanh thật đặc biệt lớn, nhưng tai, vô cùng chua xót.
Đồng Tú Tú hít mũi: "Đây là ?"
Trần Lộng Mặc cũng chỉ đại khái: "Em cũng rõ lắm, chỉ đây họ từng là yêu, đó mất liên lạc 16 năm."
"Xì..." Hoàn thể tưởng tượng cảnh yêu Tào Lưu chia ly mười sáu năm, Đồng Tú Tú tỏ trong lòng càng khó chịu, .
"Sao mắt chị còn đỏ, chứ?" Giọng Trần Lộng Mặc cũng nghẹn ngào, trêu chọc.
Đồng Tú Tú phản bác: "Em cũng chẳng hơn gì chị."
Trần Lộng Mặc nhăn mũi, định cãi , ánh mắt liếc thấy một bóng cao lớn nhanh chóng bước .
Chưa kịp rõ , thể nhẹ bẫng, bộ bế lên.
"Ơ? Sao... Đoàn trưởng Thiệu? Sao về ?"
Tiếng thốt lên còn kịp dứt, rõ đến, Trần Lộng Mặc lập tức mừng rỡ.
rõ ràng, niềm vui của cô truyền đến Thiệu Tranh.
Sắc mặt khó coi, cũng trả lời, thẳng bế cô bước dài về phòng ngủ.
"Nói , chuyện lớn như , báo cho ?"
Dù từ lúc nhận điện thoại của , một bụng sợ hãi và tức giận, nhưng khi thật sự đặt xuống giường, vẫn theo bản năng nhẹ nhàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-230.html.]
Trần Lộng Mặc đầu tiên thấy chồng tức giận.
Anh mãi mãi ôn hòa lịch sự, ít nhất mặt cô là như .
Đờ đẫm một lúc, cô đảo mắt, ủy khuất hỏi: "Anh dọa em?"
Dù vợ nhỏ đang giả vờ, cô thậm chí che giấu vẻ giả tạo của , nhưng Thiệu Tranh vẫn hỏi đến sững .
Rồi bất lực lau mặt: "Anh ."
"Anh , lúc nãy dọa em."
"Anh... đó là lý lẽ."
"Nói lý lẽ cần dọa như ? Trước đây như thế. Anh đổi . Anh còn thương em nữa."
"Được... sai ."
" chỗ nào?"
"Xì... chỗ nào cũng sai, đừng véo nữa ?"
Trước mặt cô vợ nhỏ, Thiệu Tranh bao giờ lý.
Thật khó khăn mới dỗ cô bỏ tay khỏi eo, lập tức nắm chặt lòng bàn tay.
Rồi thở dài, ôm cô lên đùi: "Anh xin ."
Luôn cảm thấy sự trầm buồn trong giọng vì chuyện lúc nãy, Trần Lộng Mặc thu ý định cố ý quậy phá, tay leo lên vai hỏi: "Sao ?"
Thiệu Tranh mím môi: "Anh ở nhà, hai ngày nay em sợ lắm ?"
Thì là vì chuyện , Trần Lộng Mặc đưa tay xoa nếp nhăn giữa lông mày chồng: "Thật cũng tệ, chỉ lúc ném xương cho Tiểu Hắc căng thẳng thôi.
Anh yên tâm , em sẽ liều lĩnh , nguy hiểm em lập tức gọi cho ."
Về điểm , Thiệu Tranh vẫn tán thưởng, nhưng: "...Anh mong em thể tìm hơn."
Dù hiểu vợ thương , dù rõ bố hoặc trai thể xử lý việc , nhưng trong lòng Thiệu Tranh vẫn thoải mái.
Trần Lộng Mặc đang cứng đầu.
Cô buồn thuần thục mở cách dỗ dành, ôm lấy mặt hôn hai cái , mới : "Chúng đừng suy nghĩ linh tinh nữa .
Em , cũng định giấu .
Vốn định Chủ nhật đến đơn vị, sẽ chuyện kỹ với .
Lúc đó ít nhất ôm em dỗ dành cả đêm mới ."
Thiệu Tranh khóe miệng nhịn nhếch lên, hôn vợ vài cái: "Vậy tối nay ôm em cả đêm ?"
Tất nhiên là , nhưng: "...Mẹ gọi cho ?"
"Ừ, xin , em yêu."
Xin vì thể lúc nào cũng ở bên vợ, xin vì khiến cô sợ hãi.
Trần Lộng Mặc chồng cứ cứng đầu mãi, đưa tay kéo dái tai theo thói quen, chuyển chủ đề: "Quên với , yêu cũ của cả về ."
Nghe , Thiệu Tranh quả nhiên sững sờ.
Một lúc lâu mới chắc chắn hỏi: "Ý em là... chị Nhiễm Sương? Thật giả?"
"Thật, nhưng bây giờ chị đổi tên , gọi là Dư Ảnh."
Tên Dư Ảnh Thiệu Tranh đây từ miệng vợ, là giáo viên tiếng Đức của cô, là một giáo viên hồi hương , nhưng ngờ là chị Nhiễm Sương: "Họ ?"