Tiểu Triệu bước qua ngưỡng: "Dạ, đoàn trưởng đồ gửi cho tư lệnh Thiệu. tiện thể đón chị đến đơn vị luôn."
"Bây giờ ?"
Đã gần 6 giờ .
Thấy chị kinh ngạc, Tiểu Triệu liền giúp đoàn trưởng : "Chủ yếu là cũng thuận đường."
Trần Lộng Mặc càng nghi ngờ... "Bây giờ còn xe buýt?"
Tiểu Triệu: "Không xe buýt, chúng xe quân sự."
"Ở ?"
"Ở đường xx, bên đó 6:30 là đợi nữa, sẽ khởi hành về đơn vị, đoàn trưởng xem ý chị, nếu hôm nay kịp, sáng mai cùng chị xe buýt."
Ra là cố ý đón, Trần Lộng Mặc thở phào, mặt mang ý : "Vậy , thu dọn xuất phát."
Triệu Đại Khánh : "Vâng."
Được ở cùng chồng thêm một tối, Trần Lộng Mặc trong lòng vui, xoa đầu chú cún nhỏ đặt xuống.
Sau đó cô giải thích với dì Đào: "Dì, là cận vệ Thiệu, tên Triệu Đại Khánh, lát nữa cháu cùng đến đơn vị, dì giúp cháu đóng gói đồ ăn ạ, cháu sẽ mang ."
Xác định là nhà, dì Đào thư giãn, : "Vâng, ngay đây."
"À phiền dì đem cho Tiểu Triệu nhé."
"Vâng."
"À, dì, đồ ăn đừng đóng gói hết, dì nhớ để phần cho đấy nhé."
"...Vâng."
Cận vệ , đồ dùng sinh hoạt bên đó sắm đủ, chỉ cần đến.
Vì , Trần Lộng Mặc chỉ mang theo quần áo lót và hai cuốn sách giáo khoa, bỏ hết một chiếc túi đeo rời khỏi phòng ngủ.
Dì Đào việc nhanh nhẹn, cần Trần Lộng Mặc giúp đỡ, chỉ trong vài phút thu dọn một bao tải lớn đầy đồ.
"Nhiều thế ạ? Dì giữ phần cho ?"
"Rồi, đủ cho dùng."
Vừa , dì chỉ mấy đĩa đồ ăn bếp.
Số đồ để nhiều lắm, nhưng nghĩ đến đầu về khu gia đình, cần chia sẻ cho hàng xóm một ít, Trần Lộng Mặc gì thêm, mà sang bảo Tiểu Triệu: "Chỗ chắc cũng hơn mười ký, để dì Đào cùng chúng nhé? Để bao tải lên xe đẩy ."
Triệu Đại Khánh bước nhấc lên ước chừng, nhanh nhẹn vác bao tải lên vai: "Chị yên tâm, như là , cần phiền phức thế ."
"Không nặng ? Chúng bộ mười phút đấy?"
"Không nặng, ngày nào chúng em cũng chạy bộ mang vác nặng, ít nhất năm cây , chút chẳng là gì."
Thấy mặt quả thật thoải mái, Trần Lộng Mặc khăng khăng nữa, nhưng khi khỏi cửa, vẫn yên tâm thêm: "Nếu thấy vác nặng quá thì nhé, cùng em khiêng cũng ."
Triệu Đại Khánh buồn mà bất lực, nhưng cũng hiểu ý của chị dâu, đành đồng ý: "Khi nào vác nổi em nhất định sẽ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-197.html.]
Đơn vị 655.
Đóng quân ở ngoại thành thành phố J, xe mất một tiếng đồng hồ.
Nghĩa là, nếu gì bất trắc, cô sẽ gặp vị Đoàn trưởng Thiệu trưởng nhà lúc 7:30 tối.
Hai mới cưới , tình cảm đang nồng thắm, những lúc bận rộn học hành còn đỡ, giây phút cô thực sự nhớ .
Không một lát nữa gặp , sẽ vui mừng đến mức nào.
Nghĩ đến đó, cảnh hoàng hôn dần buông và khung cảnh phố xá lướt qua ngoài cửa sổ, tâm trạng Trần Lộng Mặc bỗng trở nên phấn chấn lạ thường.
***
Ở phía bên , Thiệu Tranh thành công việc trong tay cũng gần 7 giờ tối.
Ngồi lâu khiến lạnh, thu xếp tài liệu dậy vận động chân tay.
Vừa rảnh rang đầu óc, lập tức nghĩ ngay đến vợ . Với sự chiều chuộng mà Duật Duật thường dành cho , Thiệu Tranh tin rằng tối nay cô sẽ đến.
Anh nhớ cô , nhớ một cách thiết tha...
"Tiểu Trương hôm nay ăn cơm ? Sao ?"
lúc Thiệu Tranh thu xếp xong xuôi, định trạm gác đợi thì Chính ủy Dương, đồng sự của , bước .
Hai cùng đầy một năm, nhưng cũng vượt qua giai đoạn "chạy thử", giờ quan hệ khá .
Thấy đến, Thiệu Tranh liếc đồng hồ, xác định vẫn còn kịp giờ, mới hỏi: "Anh việc gì thì , đang bận."
Dương Hồng Vũ lớn hơn Thiệu Tranh 4 tuổi, năm nay 35, dáng trung bình, khuôn mặt tròn dễ gần, thêm nữa ngày thường , thường trêu là "cọp ".
Dĩ nhiên, cũng cách trau chuốt hơn là sinh tố chất chính ủy.
Lúc giục cũng giận, vẫn tươi : " thì việc gì chứ? Chẳng qua đến quan tâm xem thế nào thôi? Cậu định ? Gấp gì thế?"
Thiệu Tranh khẽ nhếch mép: "Vợ sắp đến, trạm gác đón đây."
Hiểu , hóa ăn tối là để đợi cùng ăn chứ gì.
Dương Hồng Vũ buồn nhịn nổi, nhưng nghĩ hai họ mới kết hôn, là từng trải nên thể hiểu .
Tuy nhiên, vẫn hỏi: "Vợ bao giờ đến?"
"Khoảng 7:30."
"Thế thì còn sớm, sớm 5 phút cũng kịp."
Thiệu Tranh lắc đầu: "Nhỡ xe về sớm thì ?"
Anh nỡ để Duật Duật đợi .
Nói đến đây, sốt ruột: "Rốt cuộc việc gì? Không việc gì thì nhanh , trạm gác ."
Dương Hồng Vũ đầu thấy đồng sự của như , khác với hình ảnh chín chắn, vững vàng lúc việc.
Điều khỏi khiến càng tò mò hơn về vợ của lão Thiệu.
Mấy hôm , khi Lữ trưởng dự đám cưới tên trở về, chỉ khen ngợi một câu "xin chúc mừng hạnh phúc" gì thêm.