Như cô , từ nhỏ đến lớn từng thấy tuyết lớn như , trời lạnh như , đề nghị của chồng tương lai, cô theo bản năng run lên: “Cháu , ngoài lạnh lắm.”
Tào Thu Hoa buồn : “Cũng lạnh thế , ngoài vận động một chút, sẽ ấm lên nhanh thôi.
Ngày nào cũng quanh quẩn trong nhà chán ?”
Sao mà chán ?
Vân Xuân quá thích khí gia đình nhà họ Trần.
Nghĩ đến đây, cô thành thật : “Cháu thích khí trong nhà, ở đây thoải mái.”
Đây là lời thật, Vân Xuân mất sớm, đó cha cô cũng tục huyền.
Mẹ kế cũng , nhưng đương nhiên sẽ đem tài nguyên trong nhà nghiêng về con trai .
Dĩ nhiên, việc đến mức xé mặt là nhờ cha cô quá tệ.
Thậm chí ông phần thiên về cô hơn một chút vì cô mất sớm.
chuyện cô để phá hỏng khí vui vẻ, bèn như gì đổi đề tài: “Chị cả còn bao lâu nữa thì sinh ạ?”
Biện Cửu Hương xoa bụng căng tròn: “Khoảng mười ngày nữa, giờ chị chỉ mong sinh ngay lập tức cho xong.”
Vân Xuân cái bụng to của chị dâu cả, trong lòng cũng sợ, miệng vẫn chọn lời an ủi: “Nhanh mà, nhanh mà, chị chịu khổ một sinh hai đứa, thế là lời.”
Vốn là lời an ủi, nhưng xong Vân Xuân theo bản năng về phía yêu đang đục đẽo chiếc giường nhỏ bên .
Người yêu em trai song sinh, chị cả cũng m.a.n.g t.h.a.i đôi, nghĩa là khi kết hôn, cô cũng khả năng m.a.n.g t.h.a.i đôi?
Lại nghĩ đến Trần Hoài đến xưởng đón , gặp bác gái kỳ quặc trêu chọc cô phúc, Vân Xuân mặt "bốp" một cái đỏ bừng.
Trần Hoài rõ lý do, lo lắng bước tới, đưa bàn tay to vỗ nhẹ lên mặt yêu: "Em bệnh ?"
Mọi ...
---
Thời gian trôi nhanh.
Mới chớp mắt đến ngày ba chị ba rời .
Làm , Tào Thu Hoa đương nhiên là luyến tiếc con nhất.
Hơn nữa chồng là Trần Tông cũng sẽ cùng bọn trẻ chung chuyến tàu, đêm đó bà cũng trằn trọc khó ngủ.
Sáng hôm trời sáng hẳn bà dậy sớm chuẩn đồ ăn cho mấy mang đường.
Trần Tông đương nhiên phụ giúp.
Hai đóng cửa bếp thì thấy con dâu cả con trai lớn đỡ ở cửa.
Tào Thu Hoa xoa xoa tay, bước tới lo lắng hỏi: "Tiểu Cửu, con thế?"
Biện Cửu Hương lắc đầu: "Con ngủ , dậy một chút."
Tào Thu Hoa từng trải, m.a.n.g t.h.a.i đôi vất vả, tính ngày còn mười ngày nữa mới hết khổ, bà vuốt mái tóc rối của con dâu, an ủi: "Con ăn gì? Mẹ cho."
Nghe , Biện Cửu Hương vốn vì cả đêm ngủ yên nên cảm xúc bứt rứt, giờ ánh mắt bỗng sáng rỡ:
"Con ăn bánh táo, bánh đậu xanh, bánh chưng nhân mứt táo của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-155.html.]
Nói xong câu cuối, thấy phiền phức, vội sửa : "Không... thì ăn bánh chưng nhân mứt táo thôi cũng ."
Tào Thu Hoa : "Cứ thế , đều cho con, nhưng mỗi thứ chỉ ăn một ít, mỗi sáng một chút, nhé?"
Biện Cửu Hương ngại ngùng: "Để con cùng gói bánh."
"Không cần con, bụng to thế đủ mệt , ba con và Duật Duật giúp ."
"Con giúp gì ạ?"
Trần Lộng Mặc nhà , áo khoác còn kịp cởi tiếng Thu Hoa nhắc đến .
Tào Thu Hoa thò đầu từ bếp, lúc mới phát hiện chỉ con gái và tiểu Thiệu, mà cả con trai thứ ba và con dâu tương lai cũng dậy.
Hiểu đều vì chia ly nên ngủ yên, bà : "Chị dâu con ăn bánh chưng, định ít cho chị ."
Trần Lộng Mặc tỉnh táo, đưa áo khoác cho Thiệu Tranh xắn tay áo bước bếp:
"Vậy ạ. Làm nhiều một chút, tiện cho ba Tông và ba chị ba mang theo ăn đường."
"Gạo nếp ở nhà chắc đủ..."
Tào Thu Hoa lấy túi gạo nếp từ tủ, ước chừng chỉ hai ba cân, lá dong cũng chỉ còn một xấp nhỏ, là đồ thừa .
Thiệu Tranh liếc đồng hồ, đỡ lấy túi gạo: "Thím, để con và lão Trần tập , xong ghé cửa hàng bách hóa mua ít về."
Nghe , Tào Thu Hoa nở nụ tươi.
Bà khách sáo: "Vẫn là tiểu Thiệu hiểu chuyện, phiền cháu...
Mua nhiều chút, lúc đó cháu cũng mang ít về phòng, đói thì lót ."
"Vâng." Người đàn ông mặt mày hớn hở vì vợ khen ngợi.
---
Buổi tập kéo dài nửa giờ.
Xong việc, Thiệu Tranh thẳng tiến đến cửa hàng bách hóa.
Trần Võ Văn từ xa trông thấy, nhường hết cơ hội thể hiện cho , liền xoay gót chân, đuổi theo.
Nên khi thấy lão Thiệu xách nửa bao gạo nếp và một túi lá dong lớn , Trần Võ Văn bước tới , tự nhiên đỡ lấy một túi: "Cán bộ hậu cần mắng ? Cậu định dọn sạch chỗ họ ?"
Đương nhiên đây là đùa, một trung đoàn, ít nhất cũng hơn ngàn , nửa bao gạo nếp là gì.
Thiệu Tranh túi lá dong lão Trần xách , hợp lý hoài nghi cố ý.
Cố ý chia sẻ "công lao" của .
Anh rể thể hiện một chút dễ lắm ?
"Sao thế?"
Trần Võ Văn khẽ giấu túi về phía .
Thiệu Tranh nghĩ, cũng đào bẫy bạn chí cốt, rốt cuộc sợ yêu thấy chín chắn.
lão Trần như , đôi khi đúng là trách .
Nghĩ , Thiệu Tranh nhấc chân, dẫm lên chân , in rõ một vết giày.
Trần Võ Văn mắt giật giật: "Ý gì đây?"