Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-11-12 03:14:32
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bên phía đơn vị 738, lúc lạnh nhất nhiệt độ xuống âm ba mươi mấy độ.

 

Nên trong ký túc xá của đàn ông độc cũng giường sưởi.

 

Lúc Trần Lộng Mặc tới, giường sưởi đốt, ước chừng do diện tích phòng nhỏ nên ấm áp.

 

Chỉ tấm chăn trải giường, cô thể tưởng tượng đó sẽ thoải mái thế nào.

 

Sau đó cô phát hiện trong phòng thêm radio, sách và đủ loại đồ ăn vặt.

 

Trong lòng cô lập tức mềm nhũn.

 

“Mang dép lê ?”

 

Trần Lộng Mặc lắc đầu: “Cũng chỉ vài ngày thôi, em giày bông là .”

 

Thiệu Tranh gì, mà cúi xuống lấy đôi dép lê của đặt bên chân cô gái: “Đi dép của .”

 

Người yêu cao chân dài, đương nhiên bàn chân cũng nhỏ, từng may giày và mua giày cho , Trần Lộng Mặc rõ cỡ chân của .

 

Cỡ giày 44 so với cỡ 37 của cô mà , chẳng khác gì thuyền.

 

Đặc biệt dép lê vì thoải mái thường rộng hơn.

 

Trần Lộng Mặc từ chối, cởi dây giày bông dép.

 

Thiệu Tranh cúi xuống xếp giày cho cô, nhưng ánh mắt vẫn dán dáng vẻ cô gái đôi dép của .

 

Gót chân lộ hẳn ngoài, trông đáng yêu lạ kỳ, đưa tay véo nhẹ mắt cá chân cô, : “Như kiểu trẻ con trộm giày lớn .”

 

Trần Lộng Mặc trợn mắt.

 

Cô là con gái, cỡ chân là bình thường mà.

 

Cô khẽ đá đá chân, chiếc dép lắc lư: “Em nhớ năm ngoái gửi cho một đôi dép bông, đôi đó ?”

 

Đôi chân là dép lê đơn, may vải đen, đế thường, kiểu dáng hết sức bình thường, mua ở Cung Tiêu Xã.

 

Tuy giường đốt, dép lê rộng cũng lạnh.

 

đôi dép cô may lót bông bên trong, mặt dép còn là vải caro màu xanh.

 

Vừa ấm áp mà kiểu dáng thời thượng.

 

Thiệu Tranh đương nhiên : “Đó là yêu may cho , nỡ mang.”

 

Trần Lộng Mặc...

 

Như thấy sự ngượng ngùng của yêu, Thiệu Tranh giơ tay xoa đầu cô, cúi xuống hôn lên má cô, giọng dịu dàng: “Ngủ sớm , về .”

 

Đêm khuya thanh vắng, cô gái trong phòng , đôi dép của , giường ...

 

Nếu mơ mộng chút gì thì còn là đàn ông nữa.

 

Tuy rằng khi gặp Duật Duật, Thiệu Tranh cảm thấy nhân phẩm ngày càng tuột dốc.

 

thể , vẫn giãy giụa chút ít.

 

Trần Lộng Mặc suy nghĩ của , giữ tay : “Em chuyện hỏi, lúc nãy trai em thật sự đá ?”

 

Tưởng cô gái quên chuyện , Thiệu Tranh ho nhẹ, thành thật thừa nhận: “Ừ... nhưng mà cố ý đưa chân lên cho đá.”

 

Bằng thì vợ với tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-154.html.]

 

Trần Lộng Mặc thật hiểu nổi mấy hành vi ấu trĩ của đàn ông, bất lực chớp mắt vẫn hỏi: “Tại ?”

 

Anh đang đóng kịch ?

 

Kỳ thật nhân phẩm thứ , cũng tùy lúc.

 

Vừa mới còn đang hối hận, Thiệu Tranh đồng chí giờ vứt bỏ hết gánh nặng tội , ấm ức kể việc lão Trần lấy chuyện Trần Hoài kết hôn để chọc tức .

 

Chỉ thôi ?

 

Trần Lộng Mặc thật sự gì, im lặng hồi lâu, mới mặt ửng đỏ hỏi: “Hai là học sinh tiểu học ?”

 

Câu lẽ chút châm chọc, Thiệu Tranh bật vì cách ví von của cô, giơ tay véo má cô gái: “Ai bảo chọc .”

 

Cũng , nghĩ đến yêu 27 tuổi, cô động lòng thương, bèn dựa mặt, nhón chân hôn lên môi .

 

Không ngờ tố cáo vợ còn lợi thế , Thiệu Tranh theo bản năng đáp , sâu thêm nụ hôn.

 

Trong lòng thầm nghĩ, chuyện xảy vài cũng .

 

Cảm ơn vợ!

 

---

 

Kỳ nghỉ của ba và chị ba chỉ nửa tháng.

 

Trừ thời gian đường, chỉ thể ở bốn năm ngày.

 

Trần Hoài chắc chắn đưa vợ về thành phố J.

 

Nên mấy ngày tiếp theo, ngoài buổi tối về ký túc xá yêu ngủ, thời gian còn Trần Lộng Mặc định dành để ở bên họ.

 

Hôm nay mấy quây quần sofa, xem mấy tấm ảnh Thiệu Tranh nhờ bạn bè in .

 

Trần Lộng Mặc vẫn tưởng chỉ mỗi tấm ăn lê xí đó, ngờ ít.

 

Như lúc chơi ném tuyết, tránh bóng tuyết chống nạnh đắc ý.

 

Lại như lúc trượt băng, run rẩy lo sợ ngã...

 

Tóm , trong mấy cuộn phim đó, riêng ảnh của Trần Lộng Mặc chiếm hơn chục tấm.

 

Không tấm nào nhất, chỉ những tấm càng lúc càng .

 

Đáng giận là kẻ cầm đầu ném ảnh xong trốn về đơn vị, cô tức giận cũng tìm .

 

Lại nghĩ mấy tấm ảnh đó là do đàn ông nhờ bạn bè in, Trần Lộng Mặc càng thấy nghẹt thở.

 

“Cũng khá mà, thấy so với mấy tấm nghiêm chỉnh còn ý nghĩa hơn.”

 

Tào Thu Hoa ôm bụng an ủi cô gái.

 

Trần Lộng Mặc nghiến răng: “Mẹ đừng giúp nữa.”

 

Mấy tấm ảnh đó chụp từ góc độ thần thánh nào ?

 

A!!! Cô c.ắ.n c.h.ế.t !!!

 

Không an ủi , cô gái càng tức, Tào Thu Hoa đành thôi bênh tiểu Thiệu nữa, về phía con dâu tương lai cũng đang buồn , đề nghị: “Tửu Tửu cũng nên ngoài dạo chơi, khó đến phương Bắc một , nhiều chỗ thú vị lắm.”

 

Ông ngoại của Vân Xuân là tỉnh C, cô lớn lên ở tỉnh C, là một cô gái phương Nam chính hiệu.

 

Ngoài ngoại hình mang đặc trưng phương Nam, điểm sợ lạnh cũng đúng chất.

 

Loading...