Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-11-12 03:14:25
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lúc , mới Trần Võ Văn kể sơ qua:

 

"Lão tam trong điện thoại rõ, chỉ bảo cô gái tên Vân Xuân, , thằng nhóc còn nhấn mạnh, chữ 'Xuân' của em ba mùa xuân, mà là ý là rượu, chắc tổ tiên nhà họ Vân rượu."

 

Nói đến đây, nghĩ đến lão tam cố ý nhấn mạnh, Trần Võ Văn bật .

 

Tào Thu Hoa lẩm nhẩm tên con dâu tương lai vài , hỏi:

 

"Còn gì nữa?"

 

Trần Võ Văn múc canh cho vợ, hiệu cô uống hết thì để uống, tiếp:

 

"Vân Xuân năm nay 21 tuổi, bằng tuổi lão tam, là kỹ thuật viên nấu rượu đặc sản."

 

"Hết ?"

 

Tào Thu Hoa thể tin.

 

Trần Lộng Mặc cũng kinh ngạc:

 

"Anh ba chỉ thế thôi?"

 

Trần Võ Văn ngơ ngác:

 

"Tổng cộng ba phút điện thoại, bao nhiêu?

 

Mọi gấp cái gì?

 

Bốn năm ngày nữa là gặp ?"

 

Tào Thu Hoa tức giận:

 

"Anh là cả, hỏi thêm vài câu ?

 

Ngay cả quen thế nào cũng rõ?

 

Cô gái thích gì?

 

Người đến đầu, chuẩn ?"

 

, Vân Xuân là con gái lữ trưởng của lão tam."

 

Thấy nổi giận, Trần Võ Văn vội thêm.

 

Trần Hoài nhập ngũ ở thành phố J.

 

Nói chính xác, khi nghiệp cảnh vệ, bố trí cảnh vệ cho lữ trưởng ở thành phố J, một năm.

 

Anh lực lưỡng, nhưng thật thà, cẩn thận.

 

Lữ trưởng quý, thường chỉ bảo, nhưng gả con gái thì Trần Võ Văn ngờ.

 

Không xem thường em trai, mà trong mắt nhiều , gia thế quá chênh lệch...

 

Ít nhất bề ngoài lão tam là con nhà nông.

 

Tào Thu Hoa đợi thêm, thấy con trai cúi đầu ăn, nhíu mày:

 

"... Hết ?"

 

"Khụ... hết ."

 

Trần Tông vỗ vợ, trấn an:

 

"Đừng nóng, ăn cơm , để lo."

 

Trần Võ Văn căng thẳng, định giải thích em trai em gái, cần quản nhiều.

 

thấy mặt khó coi, dám nữa, chỉ đáng thương vợ.

 

Biện Cửu Hương đùa, cũng đùa:

 

"Đừng em, em đ.á.n.h ba."

 

"Ha ha..."

 

Trần Lộng Mặc ngặt nghẽo.

 

---

 

Vì gặp con dâu tương lai, Trần Tông đổi kế hoạch về thôn Sơn Thuận.

 

Sáng hôm , ông gọi điện cho thư ký, nhờ chăm sóc gia súc vài ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-147.html.]

 

Tào Thu Hoa và Biện Cửu Hương bàn chuẩn quà gì cho Vân Xuân.

 

Là em gái, Trần Lộng Mặc cần chuẩn , cô là nhận quà.

 

"Anh ba và chị ba đến đúng Tết Nguyên tiêu, hai chỉ cần chuẩn bì quà gì đó vui vẻ một chút, thì cho phong bì cũng mà."

 

Thấy hai chần chừ, Trần Lộng Mặc gợi ý.

 

"Như ?"

 

Năm đó Nguyệt Quế đến nhà, ngoài phong bì còn vòng vàng.

 

Những năm , khi kinh tế khó khăn, Trần Tông lời Trần Đức Mậu, dùng lương thực và thịt đổi ít thứ ở chợ đen.

 

Phần lớn là trang sức vàng, một ít ngọc và đá quý.

 

Ngoài vàng, Tào Thu Hoa hiểu quá nhiều về những thứ khác, nhưng con gái bảo là thứ , nên bà cất giữ cẩn thận.

 

Bà và Trần Tông tích cóp một rương nhỏ, phần của cả cho khi cưới Nguyệt Quế.

 

Phần của con gái, khi con yêu, bà lấy riêng, chờ con kết hôn.

 

Với Tào Thu Hoa, các con đều quan trọng như , nên nếu chỉ tặng phong bì cho con dâu thứ ba, bà thấy thiệt thòi.

 

những thứ đều giấu ở thôn Sơn Thuận, giờ lấy .

 

Trần Lộng Mặc an ủi:

 

"Không , cứ rõ với chị ba là mà, chúng một nhà cần giấu giếm."

 

“Người còn thấy mà con vui thế ?” - Tào Thu Hoa trêu đùa.

 

Trần Lộng Mặc đáp tự nhiên: “Tất nhiên , con tin ba con. Nếu , ba chẳng chọn chị gì.”

 

Đó là lời chân thành của cô. Mấy trai tuy mỗi một tính, nhưng đều minh bạch lẽ , phân biệt đúng sai.

 

Tào Thu Hoa véo nhẹ má cô con gái cưng: “Con bé dẻo miệng.”

 

Nghe , Trần Lộng Mặc chẳng gì thêm, chỉ đưa mắt hiệu cho chị dâu, nhờ chị khuyên để bà bớt lo lắng, bếp.

 

---

 

Buổi trưa.

 

Thấy lão Thiệu vẫn cứ lẽo đẽo theo , Trần Võ Văn chẳng buồn giận nữa.

 

Biết ? Đánh chẳng , mắng chẳng chút tác dụng, trong nhà đứa em gái cứng đầu hết t.h.u.ố.c chữa, đành bất lực.

 

khi hai bước nhà, Trần Võ Văn vẫn nhịn nổi buông lời châm chọc: “Ngươi thật chẳng thấy là khách chút nào nhỉ? Cứ như thể gả nhà ?”

 

Thiệu Tranh cởi áo khoác ngoài, tự nhiên treo lên mắc áo, đáp: “Gả cưới đều , miễn là gọi một tiếng cả.”

 

“Mẹ kiếp… Mày đang ghê tởm ai thế?”

 

Tào Thu Hoa đang bày bát đũa thấy tiếng động ngẩng lên: “Làm gì đó? Rửa tay ăn cơm .”

 

Thiệu Tranh , cũng treo nốt mũ lên: “Làm thím vất vả .”

 

“Vất vả gì ? Chỉ là một bữa cơm thôi, Duật Duật phụ nữa.” - Nói bà chỉ tay về phía bếp: “Người đang ở trong bếp xới cơm đấy.”

 

Thiệu Tranh , nhanh chân bước về phía nhà bếp.

 

Nhìn thấy đối tượng, Trần Lộng Mặc nhoẻn miệng , chỉ chậu rửa: “Nước trong là sạch đấy, pha thêm chút nước ấm là dùng .”

 

Nói đoạn, cô bưng bát cơm định .

 

Chỉ là khi ngang qua đàn ông, thấy định dùng thẳng nước lạnh, cô liếc một cái: “Pha nước ấm mà rửa.”

 

Thiệu Tranh lập tức gật đầu: “Dạ!”

 

Trần Võ Văn theo , bĩu môi: “Chói mắt.”

 

“… Anh, thật phiền phức.”

 

Trần Võ Văn giả vờ ôm ngực.

 

---

 

Trên bàn ăn.

 

Lo lắng và em gái buồn chán, Trần Võ Văn báo tin ngày Rằm tháng Giêng đơn vị sẽ tổ chức một buổi giao lưu kết bạn, và tỏ ý mời hai nếu thấy hứng thú thì thể đến xem.

 

Thiệu Tranh đang gắp thức ăn cho đối tượng, liền nhẹ nhàng : “Duật Duật vẫn đừng nên .”

 

Loading...