Đang nghĩ, chiến sĩ : "Không , Liên trưởng Vương cũng địch nổi Thiệu đoàn."
"Thiệu đoàn còn đang nhường đấy.
Từ nãy đến giờ đấu với bao nhiêu .
Đoàn trưởng Trần đến giờ còn tay , Liên trưởng Vương mất mặt quá."
"Chuyện gì , chỉ là luận bàn thôi, mỗi thua.
Với cả lữ ai chẳng Thiệu đoàn như thư sinh bạch diện, đ.á.n.h điên cuồng, riêng cơ bắp mấy ai theo kịp, xem , sắp kết thúc ..."
Nghe , Trần Lộng Mặc cái mới về đối tượng, ánh mắt càng nghiêm túc.
Quả nhiên, đầy nửa phút , Thiệu Tranh một tay đỡ đòn mãnh liệt của Liên trưởng Vương, nhanh nhẹn kéo và xoay .
Chỉ "ầm" một tiếng, Liên trưởng Vương hất ngã xuống đất.
Trần Lộng Mặc vốn căng thẳng lắm, nhưng lúc tiếng reo hô xung quanh, cô thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng tự giác nở nụ .
Trên sân, Thiệu Tranh cúi kéo đối thủ dậy: "Sao ?"
Liên trưởng Vương theo lực kéo dậy, đau đến nhăn mặt nhưng vẫn cố chấp: "Còn ."
Nghe , Thiệu Tranh hỏi thêm, chỉ chỉ vài điểm thiếu sót trong lúc giao đấu buông tay.
Khi Liên trưởng Vương đỏ mặt bước xuống tiếng thiết của đồng đội.
Thiệu Tranh cúi đầu, cuộn tay áo xắn lên, nở nụ khiêu khích: "Tiếp theo ai..."
Nói dở câu bỗng im bặt, đàn ông cô gái đang với xa, sững sờ, nụ khiêu khích biến mất, vẻ mặt còn ngượng ngùng:
"Duật... Duật Duật? Em đến lúc nào ?"
Mọi lúc mới phát hiện trong đám đông nữ đồng chí.
Toàn là các chị vợ quen mặt, chỉ một cô gái xinh lạ thường khiến rời mắt nổi.
Ai cũng em gái Đoàn trưởng Trần đến đơn vị, thấy cô gái nắm tay chị dâu, đều ngốc, đoán phận.
Quả nhiên, lời tiếp theo của Đoàn trưởng Trần xác nhận suy đoán:
"Nguyệt Quế, lục , hai đến đây?"
Trần Võ Văn bước tới, đỡ eo vợ để giảm bớt gánh nặng.
Biện Cửu Hương: "Nghe các đang đấu nên đến xem cho vui, yên tâm , tiểu cùng, em chừng mực."
Trần Võ Văn nghĩ em gái cùng cũng yên tâm, thể trạng em gái yếu, lỡ Nguyệt Quế ai vô tình ngã thì ôm nổi.
nghĩ vợ dạo buồn chán nên nữa, mà bảo:
"Lần thì với , đưa ."
Nói sờ tay vợ, xác định lạnh mới sang em gái.
Không ngờ thấy em gái thấy một đám ánh mắt tò mò, thẹn thùng đổ dồn cô.
Trần Võ Văn mặt đen .
Hít sâu một , liếc em gái bạn chí cốt che lưng, thô lỗ quát lên:
"Nhìn gì mà ? Giải tán!"
sợ, đặc biệt Tả Hạo từng ý đồ còn lớn tiếng:
"Đoàn trưởng Trần, em gái đến đơn vị , giới thiệu với ."
" ! Đoàn trưởng Trần, giới thiệu với !"
Có mở lời là hùa theo.
Trần Lộng Mặc nhíu mày, nhưng gì, chỉ đùa vì nghĩ cô đối tượng.
Nghĩ , cô thọc thọc lưng đối tượng thì thầm:
"Anh lạnh ?
Đi mặc áo bông ."
Cảm nhận cái chọc lưng, Thiệu Tranh theo bản năng căng cơ, da đầu tê dại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-137.html.]
Nghe rõ lời cô gái, càng rảnh giận dữ, cúi đầu:
"Anh lạnh."
Trần Lộng Mặc bắt chước cả sờ tay , nhưng nơi đây quá nhiều ánh mắt, cô chỉ :
"Em về."
"Anh đưa em!"
"Anh ?"
Thiệu Tranh :
"Được, đưa em về ."
Nhớ lúc nãy ồn ào, Thiệu lạnh như băng, Trần Lộng Mặc thấy hai cùng rời cũng , chuyện nên gật đầu, nhưng nhấn mạnh:
"Vậy mặc áo bông ."
Thiệu Tranh nhếch môi, khẽ đáp, chạy đến chỗ nhân viên hậu cần mặc áo khoác .
Khi , cài khuy gọi với lão Trần:
" đưa Duật Duật về ."
Trần Võ Văn đỡ vợ, đùa với vẫy tay: "Đi ."
Em gái ai xa lạ, giới thiệu với sớm muộn gì cũng , dù cô bé cũng ở đây vài tháng.
Còn mấy tên em rể thì thôi , em gái còn nhỏ.
Trần Lộng Mặc lễ phép với theo Thiệu rời .
---
Khi kéo một , cô ngẩng đầu :
"Anh vui?"
"Có chút."
Thiệu Tranh im lặng vài giây thành thật thừa nhận.
Thực lúc sáng giận hơn, nhưng khi dạy dỗ hơn chục tên cua gái, tâm trạng bình tĩnh.
Chỉ là thấy đám chằm chằm Duật Duật, thấy khó chịu vì bảo bối ngắm trộm.
Trần Lộng Mặc ngờ thừa nhận thẳng, ngạc nhiên chớp mắt bật .
Quen mấy năm, Thiệu mặt cô luôn ôn hòa, trầm , đáng tin.
đối tượng chút cảm xúc... cũng .
Nghĩ , cô cong mắt, liếc lưng thấy ai theo, nũng nịu:
"Đừng giận nha, em với chị dâu chuyện bọn , tối nay khi tan , chúng cùng với cả nhé."
Tất nhiên , .
Thiệu Tranh nhếch môi, nắm tay đối tượng, dù cách găng tay vẫn thấy mãn nguyện:
"Không cần em , để ."
"Vậy chịu đòn ?"
Nói , Trần Lộng Mặc đ.á.n.h giá dáng đối tượng.
Phải , gặp mưa chỉ chú ý n.g.ự.c và bụng, giờ mới thấy vai rộng.
Nhớ lúc đấu hung hãn như , chắc chịu đòn cũng nhỉ?
Nếu cô ngăn , đỡ của cả một quyền chắc... chứ?
"Đang xem gì thế?"
Thiệu Tranh gỗ, đặc biệt ánh mắt đối tượng quá rõ ràng, tự nhiên nhưng vẫn chỉnh vai, cố tỏ rộng hơn.
Trần Lộng Mặc nhận tâm tư đàn ông, chỉ kinh ngạc:
"Chỉ là thấy lạ, đ.á.n.h , nhưng tận mắt thấy vẫn khác."