Dù chuẩn tâm lý mấy tháng, nhưng ánh mắt của tên tiểu tử như sắp dính chặt con gái vẫn khiến ông bố vợ tương lai đen mặt:
“... Hừ!”
Tào Thu Hoa liếc chồng, :
“Chúc mừng năm mới... Mọi thứ đều thuận lợi, ngủ tàu, mệt tí nào, chỉ phiền cháu đến đón.”
Thiệu Tranh đỏ mặt, theo bản năng về phía cô đối tượng cũng đang đỏ mặt, nén niềm vui sướng sắp trào khỏi lồng n.g.ự.c :
“Thím khách sáo , đây là cháu nên .”
Trần Tông:
“... Hừ!”
Trần Lộng Mặc / Thiệu Tranh...
Tào Thu Hoa gì, giơ tay túm lấy chồng, trẻ tuổi chút ngại ngùng:
“Đừng để ý ông , mũi ông thoải mái, chúng nhé?”
Thiệu Tranh vội vàng gật đầu: “Vâng, xe đỗ ngay cổng nhà ga, đừng vội, từ đây về đơn vị chỉ mất một tiếng thôi.”
“Tốt , xuất phát nhanh , một khắc thấy Nguyệt Quế, lòng thím yên.”
Vừa , Tào Thu Hoa kéo chồng , còn cho ông ngoảnh lũ trẻ.
Thấy , Thiệu Tranh mới bớt căng thẳng, nghiêng đầu đối tượng bên cạnh, từ từ nhếch mép .
“Đừng nữa, ba Tông lườm nữa đấy.”
Trần Lộng Mặc đàn ông đến phát ngại nên đành mềm mỏng cảnh cáo.
Thiệu Tranh khẽ:
“Anh sợ, lườm thì lườm thôi.”
Nghe , khóe miệng Trần Lộng Mặc cũng nhếch lên, ngẩng đầu liếc mắt Thu Hoa và ba Tông đang phía , xác định hai , liền nhanh tay lấy viên kẹo trong túi áo nhét túi đàn ông.
Thiệu Tranh ngây , tay xách hành lý tiện xem, đành khẽ hỏi:
“Là gì thế?”
“Cho kẹo, em thấy vị sẽ thích.”
“Dành riêng cho ?”
Trần Lộng Mặc: “... Dạ.” Cô định với đối tượng rằng đó chỉ là một chiếc kẹo còn trong túi mà cô ăn đến.
Lời ngọt quá, chắc chắn ngọt hơn bất kỳ viên kẹo nào, Thiệu Tranh nở nụ mãn nguyện:
“Anh cũng chuẩn quà cho em.”
Trần Lộng Mặc ngẩng đầu, tò mò chớp mắt:
“Cũng là kẹo ?”
Thiệu Tranh nghiêng , lộ túi áo bên :
“Em tự lấy .”
Nghe , Trần Lộng Mặc suy nghĩ nhiều, kéo bao tay tay xuống, gần đàn ông, thò tay túi áo khoác.
Vừa chạm tay , kịp nhận là gì, thấy giọng vui của ba Tông:
“Hai đứa gì thế?”
Trần Lộng Mặc vèo một cái rụt tay , giấu nhanh thứ lấy túi , ngước ba, vẻ ngoan ngoãn: “Không gì cả, con chỉ lấy đồ thôi ạ.”
Nghe , Trần Tông đưa mắt từ con gái sang thằng nhãi đang bên cạnh, kiểu gì cũng thấy ưa.
Thiệu Tranh căng da đầu đáp:
“... Dạ .”
Tào Thu Hoa thấy con rể tương lai chồng đến mức toát mồ hôi lạnh giữa trời đông, bực buồn , tát chồng một cái:
“Được , ông nhiều chuyện thế? Người trẻ chuyện với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-130.html.]
Trần Tông ngăn vẫn cố vùng vẫy:
“Không cho , nhưng sát với thế?”
Nghe , Tào Thu Hoa bật :
“Hồi với em yêu còn gần sát hơn chúng nó nhiều.”
Trần Lộng Mặc lập tức đưa mắt qua với vẻ hiếu kỳ.
Trần Tông mặt già đỏ ửng, bỏ :
“Không định xem con dâu ?”
Thấy chồng cuối cùng chằm chằm bọn trẻ nữa, Tào Thu Hoa cũng buông tha, buồn theo.
Trần Lộng Mặc và Thiệu Tranh liếc , cùng thở phào nhẹ nhõm.
Rồi cả hai cùng bật , cảm thấy như chuyện gì đó mờ ám.
“Anh, cho em cái gì thế?”
“... Là tiền mừng tuổi.”
“Hả? Năm ngoái lì xì cho em ?”
“Cái khác, đây là tự tay bỏ .”
“......” Quá cầu kỳ nhỉ?
Sau khi xe chạy, Thiệu Tranh vốn định với đối tượng về chuyện Trần Võ Văn hiểu lầm cô.
mấy định điều thành công.
Không , mà là ông bố vợ tương lai ghế , ánh mắt lạnh lẽo luôn chằm chằm và đối tượng ghế , khiến áp lực vô cùng.
Cảm giác khó tả, hẳn là sợ, mà là cảm thấy vô cùng gò bó.
Lại nghĩ đến ở thành N còn một ông bố vợ khác, Thiệu Tranh cảm thán: cưới vợ mà khó thế.
---
Sau Tết, đơn vị thể nghỉ ngơi vài ngày.
Mong đợi cha và em gái đến, Trần Võ Văn sáng sớm dọn dẹp nhà cửa nữa.
Sau khi ăn trưa với vợ, cũng yên, giặt giũ quần áo chuẩn sẵn tất cả nguyên liệu cho bữa tối, đợi gia đình đến là thể nấu ngay.
Ước chừng thời gian còn sớm, bảo nhân viên hậu cần nhà bếp lấy hai món đặt riêng:
“... Mua thêm ít bánh bao, chuyện với ban hậu cần .”
Tiểu Lưu gật đầu, nhận chiếc giỏ đựng sạch sẽ chuẩn .
Trần Võ Văn :
“ Cậu đừng ăn ở nhà bếp, đến đây ăn cùng với cho vui.”
Tiểu Lưu vẫn thường ăn cơm nhờ nhà đoàn trưởng, toe toét:
“Vâng, đoàn trưởng em lấy thức ăn ngày đấy ạ.”
Nhìn Tiểu Lưu chạy vụt , Biện Cửu Hương ôm bụng to, chậm rãi bước cửa ngó:
“Tính thời gian, ba và em gái chắc đến nhỉ, lâu thế?”
Trần Võ Văn nhanh chóng chạy tới, đưa bàn tay to đỡ lưng vợ:
“Hôm qua tuyết, đường trơn, xe chạy chậm, lão Thiệu đón mà em yên tâm .”
Yên tâm thì yên tâm, nhưng vẫn thể thôi mong ngóng, Biện Cửu Hương dựa chồng: “Vất vả cho .”
Trần Võ Văn ôm vợ : “Anh gì vất vả , vất vả là em.”
Nghe , Biện Cửu Hương vỗ bụng, thực đây cô cũng , chỉ tháng nay vất vả.
so với chuyện đó, từ khi m.a.n.g t.h.a.i đến giờ, chồng cô một lo hết việc nhà, đến cái bát cũng cho cô rửa, trong đơn vị mỗi ngày còn huấn luyện cường độ cao, mới thực sự vất vả.