Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-11-10 06:34:41
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tả Hạo ho khan một tiếng, dám sắc mặt đen kịt của đoàn trưởng nhà , gắng gượng :

 

“Cái ...

 

thấy cũng , nhà điều kiện kém, tuổi tác hợp, năm em gái định đến đơn vị?

 

Lúc đó thể gặp mặt...

 

Đoàn trưởng Trần thấy thế nào?”

 

Bị cấp trực tiếp giành đối tượng, là kẻ xem trọng, sắc mặt Thiệu Tranh gần như đóng băng, định mở miệng Trần Võ Văn bên cạnh trầm giọng hỏi:

 

“Cậu bao nhiêu tuổi?”

 

Không hiểu , câu khiến Thiệu Tranh giật .

 

Tả Hạo xoa xoa tay: “23 tuổi.”

 

Trần Võ Văn lạnh lùng b.ắ.n ba chữ: “Già quá .”

 

Thiệu Tranh 27 tuổi...

 

Tả Hạo sắc mặt cứng đờ, thầm nghĩ mới 23 tuổi, già chỗ nào chứ, định tiếp thấy một bóng che mặt.

 

Chính ủy Hồ đem tên liên trưởng xem sắc mặt che lưng, ha hả sang chuyện khác:

 

“Chuyện tính , lão Thiệu, giờ rảnh ? Chúng một vòng quanh đơn vị.”

 

Thiệu Tranh gật đầu:

 

“Có, luôn .”

 

Thế là cùng bước .

 

Nhân lúc Thiệu Tranh khóa cửa, Chính ủy Hồ đàn ông cao lớn bên cạnh, buông lời trò chuyện:

 

“Đoàn trưởng Trần, vợ , bác sĩ Biện nhà sắp sinh ?”

 

Nhắc đến vợ, Trần Võ Văn sắc mặt dịu đôi phần, gật đầu:

 

“Mới bảy tháng rưỡi, nhưng mang song thai bụng to, bác sĩ lẽ tám tháng rưỡi là sinh.”

 

“Vậy nhanh thật, nhà sắp đến ?”

 

Chính ủy Hồ là tinh tế, Trần Võ Văn quý vợ, cố tình chọn đề tài an .

 

Không ngờ đàn ông mới hòa hoãn chút ít nghi ngờ đang thăm dò giúp Tả Hạo, như :

 

“Mẹ và em gái sẽ đến đơn vị, ngày cụ thể định, nhưng chắc cũng sớm thôi.”

 

Chính ủy Hồ...

 

Vừa hình như liếc như d.a.o đ.â.m ?

 

“Khi Duật Duật và bác gái đến, sẽ đón.”

 

Thiệu Tranh đuổi kịp, nhanh chóng rời sự chú ý của bạn chí cốt đang sắp phun lửa.

 

Trần Võ Văn vốn yên tâm để vợ một , bước chân chậm , chỉ tự hỏi vài giây gật đầu:

 

“Nhờ , bạn chí cốt.”

 

Thiệu Tranh chân thành:

 

“Cùng khách sáo gì, đều là một nhà.”

 

Câu khiến Trần Võ Văn trong lòng vui vẻ, cảm thấy bạn chí cốt quả thật còn gì để chê, lập tức hết giận, còn cảm động vỗ vai :

 

“Tiểu tử, cái gì cũng , duy ánh mắt chọn đối tượng .”

 

Đến lượt Thiệu Tranh như :

 

thấy đối tượng nhà đấy chứ.”

 

Thấy vui, Trần Võ Văn nữa, chỉ bực dọc “xì” một tiếng nhanh chóng rời .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-129.html.]

Nhìn bóng lưng bạn chí cốt, Thiệu Tranh chỉ thấy đầu óc ong ong...

 

Sao sự tình trở nên khó giải quyết thế ?

 

Sau lão Trần chân tướng, liệu còn ngày nữa ?

 

---

 

Lo lắng con dâu thể sinh non.

 

Tào Thu Hoa dám chậm trễ, mùng 2 Tết tiễn hai đứa con trai sinh đôi xong bà liền chuẩn hành lý lên đường đến đơn vị của con trai cả.

 

Trần Tông yên tâm để vợ một , tính đưa hai đến đơn vị, ở đó một tuần mới về thôn Sơn Thuận.

 

Gia đình nuôi gà vịt, thể vắng lâu.

 

Mười ngày nửa tháng thì thể nhờ bạn bè thiết trong thôn trông nom, lâu thì tiện.

 

Vé tàu do Trần Võ Văn mua, giờ khởi hành 12 giờ trưa mùng bốn Tết.

 

Ở gần nhà ga tàu, nên khi lên tàu, ba chuyển mấy chuyến xe ba gác, tốn cả ngày trời mới đến thành phố tỉnh lỵ.

 

Vì thế, để đảm bảo thời gian, sáng mùng ba Tết, ba vác hành lý lên đường.

 

Thời tiết lúc xa khổ.

 

Lạnh , xe chạy cũng chậm.

 

Khi ba họ đến nhà trọ gần ga tàu thì 5 giờ rưỡi chiều, trời nhá nhem tối.

 

So với dự tính, trễ những ba tiếng.

 

May mắn là chỉ khổ ngày đầu, hai ngày đều ở tàu.

 

Nghĩ , khi thuê phòng, cùng Thu Hoa và ba Tông ngoài ăn tối, Trần Lộng Mặc bỗng thấy tò mò.

 

Khi tàu đến ga, ai sẽ đến đón?

 

trai?

 

Hay là... đối tượng mấy tháng gặp nhỉ?

 

---

 

3 giờ chiều mùng bảy Tết, 41 giờ chạy và nửa tiếng trễ thì con tàu cuối cùng cũng dừng ở ga tỉnh Q.

 

Ba đều mua vé giường , khi tàu dừng, họ đợi thêm một hai phút mới xách hành lý xuống tàu.

 

“Người đằng tiểu Thiệu ?”

 

Trần Tông cao lớn, xuống tàu thấy một đàn ông mặc quân phục đang đảo mắt tìm kiếm.

 

Trần Lộng Mặc theo bản năng theo, mắt sáng rỡ.

 

Thiệu, hẳn cũng thấy họ, đang nhanh chóng chạy tới.

 

Thấy cảnh , hiểu , Trần Lộng Mặc mũi cay cay, nhiều, thật sự chỉ một chút.

 

Có lẽ là... giống cảnh chia tay tại ga tàu thành phố J .

 

Lúc đó, cô dựa cửa sổ tàu, Thiệu cũng mặc quân phục, chạy theo đoàn tàu về phía nàng.

 

Nghĩ đến đây, Trần Lộng Mặc chớp mắt, gạt chút cay nơi đáy mắt, nở nụ rạng rỡ với đàn ông chạy tới mặt:

 

“Anh, đến một ?”

 

Gặp bao ngày xa cách, đúng lúc tình cảm nồng nàn, Thiệu Tranh thật ôm chặt thương lòng.

 

Tiếc là... hiện thực cho phép.

 

Cuối cùng, chỉ thể dùng ánh mắt nồng nhiệt kỹ đối tượng càng lúc càng xinh , dịu dàng :

 

“Ừ, chị dâu bụng lớn, em rời .”

 

Nói xong, dám lâu, Thiệu Tranh ép rời mắt, đưa tay nhận hành lý từ tay Trần Tông, thái độ cung kính:

 

“Chú, thím, chúc mừng năm mới, đường mệt ? Tất cả chuyện đều thuận lợi chứ ạ?”

 

Loading...