Người trẻ yêu , thể mãi chỉ thư, mỗi tháng cũng gọi điện một hai .
Trước hết 'lót tay' cho .
Trần Tông đương nhiên hiểu ý của Thiệu Tranh, nhưng vẫn lòng lắm, hừ lạnh một tiếng:
"Tâm cơ còn nhiều lắm."
Tào Thu Hoa đang thử đôi giày mà con gái mua về, thấy chồng bắt đầu lời khó , liền liếc ông một cái:
"Lúc nãy thằng bé Tam Trụ đồng ý đổi cho một con cá lớn, nó đang ở bên giếng nước .
Anh lấy về, mổ cho bọn trẻ ăn.
Đi xa một chuyến, nửa chặng đường là xe, chúng nó đều gầy hết ."
Trần Tông...
Ông thấy chúng nó gầy ?
Tay nghề nấu nướng của Thu Hoa giỏi.
Con cá chép lớn nặng năm sáu cân, đầu cá đem hầm riêng với đậu phụ, phần còn cắt khúc, kho với miến và ớt.
Khi Trần Nghĩa về đến nhà lúc chạng vạng, uống phần canh để riêng cho , lượt xem quà mà lão tứ và Duật Duật mua cho .
"À đúng !"
Trần Quân vỗ trán, phấn khích chạy về phòng.
"Anh tư cái gì ?"
Trần Nghĩa em gái hỏi.
Trần Lộng Mặc đoán , nhưng cố tình giữ kín:
"Anh đoán xem!"
Trần Nghĩa nghiêng đầu liếc em gái đang tủm tỉm bí ẩn, nhướng mày:
"Bạn trai em tặng?"
Trần Lộng Mặc nghẹn lời, thầm nghĩ năm đúng là tinh quá.
"Lão ngũ, em xem , Thiệu Tranh tặng mô hình xe tăng, chạy bằng vỏ đạn.
Anh hơn chục cái, còn cả máy bay nữa, nhưng thích nhất cái ."
Con trai hầu như đều hứng thú với những thứ , dù là Trần Nghĩa cũng ngăn nổi sự tò mò, đón lấy xem xét kỹ lưỡng.
Cậu từng thấy xe tăng thật, nhưng lão tứ say sưa giới thiệu rằng đây gần như là bản thu nhỏ của xe tăng Type 59, thì cũng hiểu đây hẳn là vật quý của Thiệu Tranh.
Trần Nghĩa thưởng thức một lúc, trả mô hình cho lão tứ, mới nhướng mày cô em gái đang bên cạnh với vẻ ngoan ngoãn, giọng điệu chút ý vị:
"Vị em rể tương lai của chúng còn hào phóng thật đấy..."
"Khụ khụ khụ..."
Trần Quân đang chuyện hăng say, em trai đột nhiên , kịp phòng nên sặc.
Một lúc lâu mới hồn, sắc mặt bình thản của em gái, lão tứ lộ chút cảm xúc, ngượng ngùng gãi đầu, ấp úng:
"Gì...
Gì mà em rể?"
Trần Nghĩa chỉ tay về phía em gái:
"Với cái tính cách của con nhỏ , chắc cũng chỉ đến chuyện một thôi.
Vậy chẳng là em rể của chúng ?"
Nói đến đây, bật , giọng điệu chút hả hê:
"Em rể hơn chúng những 8 tuổi đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-122.html.]
Anh tư, chúng gọi Thiệu Tranh bao nhiêu năm nay, gọi ngược bằng , cảm giác còn ... mới mẻ."
Trần Quân thấy mới mẻ chút nào, chỉ thấy lão ngũ đến nỗi dựng cả tóc gáy.
Cậu bản năng kéo em gái che phía , xoa xoa cánh tay sang chuyện khác:
"Ngày mai xuất phát nhà bác Biện, ba đưa , nhưng từ chối ."
Trần Nghĩa thuận theo ý :
"Không cần ba đưa .
Mấy ngày nữa là thu hoạch vụ mùa thu , ruộng đồng cũng bận lắm...
Ngày mai là thứ bảy, em đổi ca với thầy Vương , em sẽ đưa nhà họ Biện, chủ nhật em về gấp."
Vốn định một , Trần Quân thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy thì quá .
Vốn dĩ cũng lo lắng."
Thực , từ tối hôm qua bắt đầu bồn chồn.
Cậu thiếu niên vô tư vô lo đầu tiên mất ngủ.
Cậu bất an về một thế giới xa lạ, lo lắng sẽ khiến gia đình mất mặt.
Hiểu ý hết của , Trần Nghĩa sâu mắt :
"Anh tư, đừng căng thẳng quá.
Cứ như khi thôi, gì hiểu thì cứ hỏi bác Biện."
Anh tư tính tình chân thành, một khi quyết định gì thì nhất định sẽ nghiêm túc.
Vì , chỉ cần đưa một chuyến, dìu bước những bước đầu tiên.
---
Hôm .
Sáng sớm, hai em song sinh lên đường lên huyện.
Vì một tháng nữa là thể về nhà một , nên Trần Quân chỉ mang theo vài bộ quần áo, đỏ mắt chào tạm biệt gia đình.
Trưởng thành , ai cũng bước con đường của riêng .
Trần Lộng Mặc hiểu điều đó, nhưng thấy tư vác túi hành lý lớn lắm, ngoảnh mà bước , cô vẫn cảm thấy lưu luyến.
Tính tình của tư tuy bộp chộp, nhưng cũng chính vì thích vui chơi, tính tình rộng rãi, nên khiến cô trở nên hoạt bát hơn hẳn.
Trong các , là để cô là chính nhất, tự do nghịch ngợm.
Không là các khác đối xử với cô , mà là do cá tính, tư một sức hút riêng biệt.
Chân thành và nhiệt tình!
Ừm... Cô hình như... thấy tư giơ tay vẫy vẫy lau nước mắt.
Chắc là... , Trần Lộng Mặc đỏ mắt nghĩ.
"Đừng lo lắng, lão tứ thực thông minh, sẽ thôi."
Tào Thu Hoa ôm vai con gái an ủi, nhưng bản cũng chẳng khá hơn là mấy.
Lại một đứa con rời xa vòng tay, dù một tháng thể gặp , cha vẫn khỏi lưu luyến.
Đặc biệt rời là đứa... ngốc nghếch nhất trong nhà.
Họ lo quá bộp chộp sẽ mắc sai lầm, bất an vì tính tình quá thật thà của thiếu niên sẽ khác bắt nạt.
Tác động từ việc Trần Quân rời lớn hơn nhiều so với Trần Lộng Mặc tưởng tượng.
Không chỉ riêng cô, ngay cả Thu Hoa và ba Tông - những thường xuyên Trần Quân cho phát điên - cũng quen với sự vắng mặt của bé ồn ào đó.
Họ thường xuyên nhắc đến , may mà cảm giác trống trải nhanh chóng sự bận rộn và vất vả của vụ thu hoạch mùa thu lấn át.