Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-11-09 03:19:40
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Đức Mậu lấy tinh thần, bật , vỗ mạnh vai lưng thiếu niên.

 

Trần Quân lúc mới hì hì buông , nhưng ngại ôm Quý Mạt, chỉ cào cào đầu :

 

"Dì Mạt, chúng cháu đây."

 

Quý Mạt mỉm dịu dàng:

 

"Đi , đường hai em cẩn thận nhé."

 

"Vâng!

 

Dì yên tâm ..."

 

Có lẽ vì cuộc chia ly quá sầu thảm.

 

Cùng một lộ trình như ba năm , thật sự quá gian nan.

 

Đặc biệt là cãi vui vẻ với tư, đan áo len, chơi cờ, nhanh họ bước địa phận tỉnh H.

 

Xuống tàu, hai em xách hành lý nhiều, đổi hai chuyến xe buýt mới tới bến xe huyện.

 

Sau đó ngoài dự đoán, họ gặp năm Trần Nghĩa.

 

Cả hai mắt đồng thời sáng lên, gần một tháng xa cách, họ thực sự nhớ .

 

Trần Quân học từ em gái cách dùng cái ôm để biểu đạt niềm vui, dựa cao chân dài chạy vụt tới, mắt thấy sắp ôm lấy đứa em song sinh.

 

Trần Lộng Mặc theo , ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch:

 

"Anh tư, đồ của rơi kìa."

 

Nghe , Trần Quân theo phản xạ dừng bước, đầu xuống đất, miệng còn ồn ào:

 

"Cái gì rơi?

 

Cái gì rơi?"

 

Lúc , Trần Lộng Mặc toe toét ôm chầm lấy năm.

 

Sau đó, ánh mắt thể tin nổi của tư, cô đắc ý chỉ chỉ :

 

"Anh rơi em gái của đó."

 

Trần Quân lúc mới em gái chơi xỏ, tức đến mức định gõ đầu cô.

 

Không ngờ con bé ranh ma lắm, thấy giơ tay chạy trốn lưng lão ngũ.

 

Lại một nữa em gái chơi mà thể 'trả thù', thiếu niên ủ rũ cáo trạng:

 

"Lão ngũ, mày xem lão lục bắt nạt tao!"

 

Trần Nghĩa suýt bật , thật sự là em gái chơi nhiều mà vẫn chịu khôn .

 

Cậu bước tới chủ động ôm , thuần thục mặt hòa giải:

 

"Được , em gái còn nhỏ, nghịch ngợm một chút cũng bình thường."

 

Trần Lộng Mặc thò đầu từ lưng năm, mặt quỷ:

 

" , em còn nhỏ mà."

 

Quá tức!

 

Bắt nạt , còn cố ý chọc tức .

 

Trần Quân bộc trực, suýt nữa buột miệng:

 

"Mày còn nhỏ?

 

Mày nhỏ thì thể..."

 

"Thì thể gì?"

 

Trần Nghĩa đảo mắt qua hai khuôn mặt đột nhiên chút tự nhiên, nheo mắt, giọng ôn hòa hỏi.

 

... C.h.ế.t, lỡ miệng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-118.html.]

 

... C.h.ế.t, đụng 'sát thần' , ơi cứu con!

 

Ngôi nhà họ Trần tọa lạc chân núi, ẩn hiện trong rừng cây, bốn mùa đều sắc thái riêng.

 

So với khung cảnh mộng mị nhưng lạnh lẽo của mùa đông tuyết trắng, Trần Lộng Mặc thích hơn màu xanh ngút ngàn của mùa xuân và hè.

 

Hiện giờ sang thu, cành lá sum suê vẫn còn dư vị xanh tươi, đó là nơi thanh u cô thích nhất.

 

Trên tàu, Trần Lộng Mặc nghĩ kỹ , về nhà khi chào hỏi Thu Hoa và ba Tông xong, cô sẽ lên chiếc ghế bập bênh yêu thích, thoải mái tận hưởng.

 

lúc , cô còn tâm trạng đó, cùng tư ủ rũ theo năm, thỉnh thoảng dùng ánh mắt trách móc kẻ cầm đầu.

 

Mỗi lúc như , Trần Quân khoanh tay ngực, vẻ mặt đau khổ.

 

Cậu thiếu niên thầm than, ngờ chỉ lỡ một chữ mà lão ngũ đoán .

 

Trần Lộng Mặc hừ nhẹ đầu, thực định kể chuyện Thiệu Tranh, mà là với Thu Hoa .

 

Chỉ cần Thu Hoa về phía cô, chuyện khác đều dễ .

 

Giờ thì tiêu , tư một câu bộc trực, khi năm cô với vẻ mặt chút tình cảm, trông thật đáng sợ.

 

Nghĩ đến đó, cô ngẩng đầu, lén thiếu niên một tháng gặp, giữa đôi lông mày rõ ràng vơi bớt ít vẻ non nớt.

 

Như đôi mắt lưng, Trần Nghĩa đầu , ánh mắt thẳng thắn đụng hai kẻ đang lén , hỏi:

 

"Nhìn gì?"

 

"Không gì."

 

Hai kẻ tội đồ đồng thời lắc đầu.

 

Trần Nghĩa sự ăn ý của hai cho buồn , định gì đó thì một giọng quen thuộc cắt ngang.

 

Đằng , Tào Thu Hoa ngoài ngóng bao nhiêu , cuối cùng cũng thấy , vẻ mặt vui mừng đón lên, kéo tay con gái quanh:

 

"Cuối cùng cũng về đến nhà , lâu thế?

 

Đi đường thuận lợi ?

 

Có mệt ?

 

Có đói ?

 

Có khát ?

 

Mẹ hầm sẵn cho hai đứa nồi canh gà..."

 

Trần Tông vốn ở nhà cùng vợ chờ đợi, thấy động tĩnh cũng bước .

 

nụ mặt kịp nở rộ tắt lịm.

 

Ông đảo mắt hai đứa trẻ, lo lắng hỏi:

 

"Làm ?

 

Bị ai bắt nạt ?"

 

Tào Thu Hoa cũng nhận mấy đứa trẻ vẻ , đang lo lắng định hỏi thì lão ngũ ôn hòa :

 

"Cũng gì, chỉ là lão tứ năng lực, ngoài những lạc mất em gái, còn dẫn về thêm một , đang vui lắm."

 

Trần Lộng Mặc tê dại da đầu, năm năng âm dương quái khí thật khó chịu.

 

Trần Quân đoán kết cục , cũng dám hé răng, trung thực trốn lưng em gái, đáng thương cầu cứu.

 

Trần Tông và vợ liếc , thấy nào thừa trong lời lão ngũ, nhíu mày hai , đồng thanh hỏi:

 

"Ý là gì?"

 

Trần Lộng Mặc...

 

Xa nhà một tháng.

 

Cách bài trí trong nhà hầu như đổi.

 

Ừm... cũng , ít nhất thì lọ hoa tươi bàn, mùi thơm nồng đậm của thịt gà trong bếp, cùng trái cây và điểm tâm bày bàn, tất cả đều thể hiện niềm vui mừng của Thu Hoa và ba Tông khi các con trở về.

 

Loading...