Mẹ cô thì càng nhiều hơn, hầu như , suốt ngày quấn quýt bên Trần Lộng Mặc.
Hai con chẳng gì nhiều, phần lớn thời gian chỉ bên đan áo len và trò chuyện.
Họ đủ thứ chuyện đời, dường như bao nhiêu chuyện cũng hết.
Cũng chính trong lúc cởi mở lòng , Trần Lộng Mặc mới phát hiện cô chỉ bề ngoài vẻ ôn nhu, năng nhỏ nhẹ, chậm rãi, nhưng kỳ thực bên trong chủ kiến.
Cô nghĩ, tính cách của chắc chắn là di truyền từ bà Quý Mạt.
Bề ngoài mềm mỏng nhưng bên trong kiên định, bề ngoài ấm áp nhưng nội tâm lạnh lùng.
"Chiều mai 3 giờ chuyến tàu lửa, ba sẽ bảo Tiểu Dương đưa các con ga.
Có cần ba sắp xếp đưa các con về thôn Sơn Thuận ?"
Bữa tối hôm đó, Trần Đức Mậu bận rộn cả ngày mới thu xếp về kịp bữa cơm.
Trần Lộng Mặc và Trần Quân cùng lúc lắc đầu, đồng thanh :
"Không cần , tụi con cũng đầu tàu."
"Cũng .
Ba xin cho các con vé giường , sẽ thoải mái hơn, ngủ một giấc năm ngày là về đến nhà."
Trần Đức Mậu ép, thời buổi 18 tuổi kết hôn cũng , còn coi là trẻ con nữa.
Nghe , Trần Lộng Mặc suýt bật .
Ngồi trong gian chật hẹp thế , dù nữa, năm ngày cũng quá sức chịu đựng.
Tuy nhiên, so với ba năm cùng Tiểu Hồ ca ghế cứng, tiện nghi hơn nhiều, đủ.
Nghĩ đến đó, cô khỏi tò mò:
"Ba ơi, Tiểu Hồ dạo thế nào ?
Ba còn liên lạc với ?"
"Có, về ba liên lạc .
chuyển ngành ."
"Ồ? Sao ?"
Tiểu Hồ ca là quân nhân chuyên nghiệp, thích hợp với môi trường quân đội, chuyển ngành?
Thấy con gái tròn mắt ngạc nhiên, Trần Đức Mậu :
"Kết hôn sinh con , còn là một nữa, sự hy sinh thôi.
Cậu chuyển về công an địa phương, cũng khá ."
Trần Lộng Mặc chợt hiểu.
Anh Tiểu Hồ lúc đó cấp bậc chắc đủ để đón vợ con, việc sống xa lâu ngày khiến nhiều chịu nổi cũng là chuyện bình thường.
Trần Đức Mậu gắp cho con gái và con trai mỗi đứa một miếng sườn, với giọng tâm tình:
"Bởi đó, hai đứa hơn hết là kết hôn muộn một chút."
Dù hiểu chủ đề đột nhiên chuyển sang , nhưng Trần Lộng Mặc và Trần Quân liếc , cùng cúi đầu ăn cơm.
Quý Mạt hài lòng với chồng:
"Anh đúng là nắm cơ hội.
Nếu con gái tìm phù hợp, lẽ nào còn kéo gả?"
"Tuổi đó gì mà tìm phù hợp?
Nhỡ may tìm quân nhân, mới hai mươi mấy tuổi, cấp bậc đủ, con gái theo cũng .
Con gái chúng tính tình kiều, nỡ để nó chịu khổ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-113.html.]
Điều Trần Đức Mậu là, chính vì quá rõ chị Thu Hoa từng khổ thế nào, nên ông càng hiểu nỗi vất vả của những vợ ở nhà chờ chồng.
Quý Mạt vốn định thể tìm lớn tuổi hơn một chút, nhưng lời đến miệng thôi, sợ nhiều thành sai, để chồng phát hiện điều gì.
Cuối cùng, bà cũng gắp thức ăn cho hai đứa trẻ, thẳng:
"Đừng ba con, gặp phù hợp thì cứ mà yêu.
Lỡ tìm ưng ý thì kết hôn muộn cũng .
Tuổi tác lớn nhỏ và nhân phẩm liên quan nhiều đến ."
Trần Đức Mậu nhíu mày, định thêm vài câu, nhưng gặp ánh mắt lạnh lùng của vợ.
Ông nghẹn lời, đành tranh luận thêm mặt bọn trẻ.
Đoàn 738.
Sau mấy ngày bôn ba, Thiệu Tranh cuối cùng cũng chạy về kịp đơn vị hai giờ so với thời gian đội chi viện thứ hai lên đường.
Anh về phòng ký túc để đồ đạc, mà thẳng đến văn phòng lữ trưởng.
"Báo cáo!"
Trần lữ trưởng Trần Đống đang điện thoại, thấy giọng quen thuộc liền ngẩng đầu lên.
Nhận tới, vẻ mặt nghiêm trọng của ông giãn , vẫy tay hiệu cho .
Thiệu Tranh bước , thẳng chờ lữ trưởng chuyện điện thoại xong.
"… Tốt! Được! Nhớ kỹ, nhiệm vụ đầu tiên là đảm bảo an cho nhân dân!
Làm nhé!
Các cũng cẩn thận!
Đội chi viện sáng mai sẽ đến…"
Sau khi gác máy, Trần lữ trưởng mệt mỏi lau mặt, chỉ chiếc ghế gần đó, bằng giọng khàn:
"Ngồi xuống ."
"Tuân lệnh, Lữ trưởng!"
Thiệu Tranh ở quyền lữ trưởng nhiều năm, khách khí, đáp lời xuống.
Trần Đống tự tay rót cho cấp một ly , :
"Nghe tin ?"
Thiệu Tranh dậy đỡ lấy ly bằng hai tay:
"Dạ , huyện Lưu Kiều, thành phố F xảy động đất cấp 6.5."
"Biết thì .
Thời gian nhiều, chi tiết với , thông tin cụ thể lát nữa đến trong đoàn hỏi phó đoàn của …
Đáng lẽ, định để tiểu Trần dẫn đoàn của chi viện, nhưng mới thành nhiệm vụ trở về, dù là trai tráng cũng cần thời gian nghỉ ngơi."
" hiểu, xin Lữ trưởng yên tâm, nên gì."
Trần Đống châm một điếu thuốc, hít một dài, gật đầu, vui mừng :
"Anh là một quân nhân kỳ cựu, cũng là một binh sĩ ưu tú, cần nhiều với về nhiệm vụ chi viện.
Thời gian gấp rút, còn hai tiếng nữa là xuất phát, về thu xếp đồ đạc, chuẩn chu đáo."
Thiệu Tranh dậy, dứt khoát:
"Vậy ạ."
Trần lữ trưởng cũng dậy, vỗ vai :
"Vẫn là câu cũ, an tính mạng của nhân dân là hết.
các chiến sĩ cũng đều là những con trai , giao họ cho , với tư cách là đoàn trưởng, đưa trở về bình an."