Nhìn đàn ông đang chạy theo tàu bên ngoài cửa sổ, Trần Lộng Mặc đành vẫy tay hô to:
"Anh, đừng chạy theo tàu nữa!
Báo cáo tình yêu tạm thời cần , đợi sang năm em đến tìm hãy !"
Nghe , Thiệu Tranh dừng bước chạy theo tàu, chỉ dùng ánh mắt dõi theo bạn gái đang xa, đồng thời hô to:
"Được!
Em hãy đến sớm nhé!"
"Lúc , Trần Quân, tạm biệt Thiệu Tranh nhưng em gái chắn mất cửa sổ, đành ngây .
Một lúc lâu mới hồn, thể tin nổi hỏi em gái:
"Ý gì?
Báo cáo tình yêu là ?"
"Báo cáo tình yêu còn là gì nữa?
Cô bé với quân nhân lúc nãy là một đôi đấy?
Cậu ?
Bác cho , yêu một quân nhân đều báo cáo tình yêu, kết hôn còn báo cáo kết hôn..."
Vị đại thúc nhiệt tình khác thường từ lúc toa, tưởng thiếu niên hiểu, nên hết lòng giải thích, xong còn sang giơ ngón tay cái khen cô gái nhỏ:
"Tiểu đồng chí giác ngộ cao quá, tìm quân nhân bạn trai, là một đấy!"
Trần Lộng Mặc: ...
Trần Quân: ...
Trần Quân nghiến răng, cố gắng nở một nụ còn khó coi hơn , với vị đại thúc:
"Cháu . Anh cả, hai, ba nhà cháu đều là quân nhân."
Lời , vị đại thúc càng thêm kính nể, liên tục :
"Khó lường, khó lường!"
Người còn lấy từ trong túi hai quả lê đưa cho hai em, bộ bắt chuyện dài.
Cuối cùng, vẫn là cùng lên tàu với vị đại thúc mắt, nhận sự bất giữa hai em, mới kéo ông ngoài.
Trần Quân lúc mới thời gian chằm chằm em gái, vẻ mặt hầm hầm chất vấn.
Trần Lộng Mặc sợ , nhăn mặt:
"Làm gì thế?"
Trần Quân suýt cô nhóc đúng lý đúng tình cho bật :
"Con nhỏ thối tha, còn hỏi gì? Em , lúc nào em và Thiệu Tranh thành một đôi ? Sao gì hết?"
Vừa mới chia tay bạn trai, hình ảnh chạy theo tàu lúc nãy vẫn còn in đậm trong đầu, tâm trạng lắm, cô gái nhỏ lấy từ trong túi một viên kẹo nhét miệng, trả đũa:
"Anh ngày nào cũng chỉ chơi, chẳng quan tâm gì đến em, là chuyện bình thường."
Trần Quân nghẹn lời, hậu tri hậu giác nhớ mấy ngày nay phó mặc em gái cho Thiệu Tranh một cách đúng lý đúng tình, hỏa khí lập tức tiêu tan hơn nửa, nhưng vẫn cố:
" em cũng thể với chứ."
Trần Lộng Mặc lấy từ trong túi cuộn len, đây là cô mua riêng để g.i.ế.c thời gian, liếc mắt :
"Sáng nay mới xác định quan hệ, cho phép em hổ vài ngày mới với ?"
Trần Quân vẫn mấy tin, lẩm bẩm:
"Anh thấy em vẻ gì là hổ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-107.html.]
Trần Lộng Mặc hiệu cho Tư giơ thẳng hai tay lên, vòng cuộn len tay , bắt đầu quấn chỉ, một nữa đổ :
"Em còn quan tâm em nữa là may, còn tức giận cái gì chứ."
"Anh mà quan tâm em chứ?"
Trần Quân bộ mặt vô cùng oan ức.
"Người đại thúc xa lạ chỉ trong chốc lát nhận em với Thiệu Tranh là một đôi, mà đây? Là của em mà nhận ? Ừ... Còn hai nữa, ngày chúng gặp mặt cũng nhận ngay."
Câu , hỏa khí của Trần Quân tắt ngấm.
Anh ấp úng mãi một lúc lâu mới :
"Đó... đó là tại nghĩ tới mà. Ai hai thể yêu chứ? Em gái, em đừng nóng giận..."
Tuy rằng ban nãy là cố tình giành lý để chuyển hướng cơn giận của tư, nhưng mặt thấy dễ lừa như , Trần Lộng Mặc cảm thấy áy náy.
Cô ho nhẹ một tiếng, dùng cằm chỉ cuộn len đang quấn tay , dỗ dành:
"Làm em thể giận chứ? Nhìn , cuộn len màu sắc là em mua cho đấy, định để đan cho một chiếc quần len."
Nghe , Trần Quân cuộn len màu xanh đen, trong lòng ấm áp, càng cảm thấy quan tâm đến em gái.
Anh cúi đầu thấp xuống vài phần.
Trần Lộng Mặc thấy bật .
Trần Quân ngơ ngác một chút, tràn đầy sức sống, nghiến răng định chồm qua gõ đầu em gái.
"Ai ai... Chỉ rối hết, len rối hết ! Không cử động!"
Trần Quân cứng đờ, ánh mắt liếc xuống, quả nhiên thấy vài sợi len tay rơi xuống.
Anh cẩn thận móc chúng về phía cổ tay, trừng mắt cô đầy oán hận:
"Em lừa ."
Hai em đùa giỡn một lúc, Trần Lộng Mặc mới tiếp:
"Chuyện mắt đừng với cả."
"Tại ?"
"Em sang năm khi đến đơn vị, sẽ tự với . Bằng cả chắc chắn sẽ đ.á.n.h Thiệu Tranh."
Trần Quân bĩu môi:
"Chẳng đáng đ.á.n.h ? Anh cũng đ.á.n.h , quá mưu mô."
Trần Lộng Mặc trừng mắt liếc một cái.
Trần Quân:
"... Con nhỏ thối tha, cứ khuỷu tay hướng ngoài."
"Vậy giúp em giấu ?"
"... Giúp."
Thành phố J và thành phố N cách một nghìn cây .
Đoàn tàu nước chạy chậm, dừng dừng, cuối cùng cũng đến nơi lúc 6 giờ sáng ngày thứ tư.
Dù vội xuống tàu, nhưng đám đông chen chúc, Trần Lộng Mặc vẫn kéo tư đợi thêm một chút.
Trần Quân vốn là nóng tính, nhưng từ khi em gái kẻ lưu manh sẽ nhân lúc đám đông hỗn loạn mà giở trò sờ mó các đồng chí nữ, chen đám đông nữa.
Dù bất đắc dĩ, cũng bảo vệ em gái .
"Không còn mấy nữa , tư, chúng thôi nhé?"
Trần Lộng Mặc kiểm tra một giường, xác định bỏ sót đồ đạc, mới đẩy nhẹ thiếu niên đang thò đầu ngoài cửa sổ tàu.