Mỹ nữ xuyên đến thập niên 70 viết lại nhân sinh [Xuyên thư ] - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:31:28
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Với phận của thím, kiểu gì chẳng tìm thợ may giỏi.

 

Tay nghề của cô mặt các sư phụ lão làng căn bản chẳng đáng là bao.

 

thể , thím sức hút trong lời , chỉ vài câu thể an ủi khác.

 

" mà..."

 

"Không gì nhưng cả, chuyện coi như thế . Thím kể cho con một chuyện nhé."

 

Bà Cao Tình liếc đứa con trai đang cúi đầu sắp xếp quần áo, rốt cuộc nhịn , tính toán vài lời ngọt ngào.

 

Dĩ nhiên, chỉ một câu, nhiều hơn .

 

Chuyện tình cảm vẫn nên để hai đứa trẻ tự vun đắp.

 

, bà thể một câu, thể hiện tấm lòng của là đủ.

 

Trần Lộng Mặc thông minh, thấy thím tuy bộ nhỏ nhưng âm lượng hề thấp, liền hiểu ý thím về hướng nào.

 

Quả nhiên, cần cô đáp lời, thấy thím :

 

"Lúc nãy thằng Hai giúp thím lấy đồ, nó giận đấy."

 

"Mẹ!"

 

Không ngờ đem chuyện , Thiệu Tranh vốn tính tình giờ cũng nóng nảy, giọng to hẳn lên.

 

Bà Cao Tình giả vờ ôm ngực:

 

"Ái chà, thím giật cả . Con cho , thím càng ."

 

Nói , bà mặc kệ mặt mày đen sì và bối rối của con trai, cứ thế tiếp:

 

"Nó giận thím chuẩn cho con nhiều đồ hơn những gì nó lén tích cóp, nó mất mặt."

 

"Mẹ, nãy bảo đau lưng ? Mẹ về phòng ."

 

"Mẹ còn giúp Duật Duật thu xếp nữa."

 

"Không cần , con giúp ."

 

"Vậy thím còn chia sẻ với Duật Duật một bí mật."

 

Lời rõ ràng là trêu chọc, Trần Lộng Mặc .

 

Thiệu Tranh, lúc đang sự hổ chiếm lĩnh, nhận , chỉ lo sẽ tiết lộ chuyện lén là quần áo đầy ngớ ngẩn hôm qua, nên nửa ôm nửa đẩy đưa ngoài.

 

"Phụt..."

 

Trần Lộng Mặc bật .

 

Đồ đạc thực sự nhiều.

 

May mắn , Trần Quân khi chọn xong mô hình cùng giúp một tay.

 

Khi thu dọn gần xong thì thời gian là 9 giờ tối, đến lúc Trần Lộng Mặc thường ngủ.

 

Nhìn thấy cô gái nhỏ liên tục ngáp hai cái, Thiệu Tranh tự giác tăng tốc động tác tay.

 

Chỉ vài phút , mang bộ đồ đạc ngoài.

 

Anh ở cửa, giơ tay kéo cửa , nhưng khi đóng hẳn, hạ thấp tầm mắt cô gái đang tiến đến, dịu dàng :

 

"Không cần tiễn . Em chuẩn rửa mặt ngủ ."

 

Trần Lộng Mặc thực sự thấy mệt, nên dừng bước gật đầu:

 

"... Dạ."

 

Thiệu Tranh nhẹ nhàng đóng cửa , sang thiếu niên bên cạnh:

 

"Đợi Duật Duật tắm xong, em xếp hàng ."

 

"Được thôi. Vậy em về phòng nhé."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nu-xuyen-den-thap-nien-70-viet-lai-nhan-sinh-xuyen-thu/chuong-101.html.]

"Ừ, ."

 

Mọi rời , Thiệu Tranh khép mắt xuống, lặng lẽ một lúc, mới về phòng ngủ của .

 

Thôi... cứ đợi thêm một chút nữa .

 

Lòng Duật Duật lúc tràn ngập niềm vui sum họp ba năm xa cách với bố .

 

Nếu quả thật là hiểu lầm điều gì, mà vội vàng bày tỏ tâm ý, e rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

 

Anh... thực nỡ.

 

Đã qua giờ ngủ thường lệ, hơn nữa hôm nay đổ mồ hôi nhiều, nên Trần Lộng Mặc lười biếng gội đầu.

 

Chỉ hơn mười phút , cô khỏi phòng tắm.

 

Nghe thấy động tĩnh, Trần Quân mặc đồ lót vội chạy thẳng đến phòng tắm.

 

Thiệu Tranh thì xuống nhà bếp.

 

Khoảng hai phút , cửa phòng Trần Lộng Mặc gõ.

 

Cô mở cửa, ngoài dự đoán khi thấy Thiệu Tranh đang bưng sữa.

 

Mái tóc buộc của cô gái nhỏ lúc xõa xuống, dày và đen, uốn lượn nhẹ, khiến vẻ vốn của cô càng thêm mê hoặc.

 

Ánh mắt Thiệu Tranh thăm thẳm, dám lâu, trực tiếp đưa ấm tay cho cô:

 

"Uống sữa xong ngủ nhé."

 

Trần Lộng Mặc tiếp lấy, nhưng vội uống, mà ngẩng đầu quan sát đàn ông.

 

Ánh đèn hành lang là màu vàng ấm, đàn ông lưng về phía ánh sáng, nhưng Trần Lộng Mặc vẫn bắt gặp rõ sự cô đơn trong đáy mắt .

 

Thiệu Tranh cúi đầu để cô rõ hơn, giọng ôn nhu như thường lệ:

 

"Sao thế? Lại ?"

 

"Anh, tâm sự gì ?"

 

Câu hỏi thực là cố ý.

 

Cô đương nhiên tại đàn ông buồn.

 

Cô vốn nghĩ hôm nay sẽ thổ lộ điều gì đó, ngờ do dự cả buổi tối, cuối cùng nghĩ gì mà tự ấm ức.

 

Nhìn thấy , Trần Lộng Mặc tức buồn .

 

Cô cũng đang ngại ngùng điều gì, định đợi khi về chăm sóc chị dâu và Thu Hoa, sẽ rõ với .

 

Ai ngờ cứ dùng dằng mãi.

 

lúc , thấy vẻ mặt thiếu tự tin của Thiệu Tranh, Trần Lộng Mặc rốt cuộc vẫn mềm lòng.

 

ngại ngùng, cô vẫn đặt ấm lên bàn, vẫy tay với đàn ông:

 

"Anh, cao quá, cúi đầu xuống một chút . Em chuyện với ."

 

Thiệu Tranh nghi ngờ gì, nhưng vẫn giữ lễ phòng, chỉ ở cửa cúi xuống, đưa khuôn mặt tuấn tú gần, giọng vẫn mang chút ý :

 

"Muốn gì với ?"

 

Trần Lộng Mặc nhón chân, áp sát tai đàn ông, thật nhỏ:

 

"Anh... Ngày mai em mặc áo sơ mi trắng, đeo kính."

 

Hơi thở ấm áp thổi bên tai, mang theo hương thơm đặc trưng của cô gái nhỏ.

 

Thiệu Tranh khó khăn lắm mới giữ vững tinh thần.

 

Sau khi tiêu hóa ý nghĩa trong lời của Duật Duật, chậm rãi mở to mắt, nghi ngờ nhầm.

 

Vừa định đầu hỏi , cảm thấy má trái một sự mềm mại chạm nhẹ.

 

Rất thơm, mềm.

 

Duật Duật... hôn ?!

 

Loading...