Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 535: Kết thúc

Cập nhật lúc: 2025-03-15 20:44:13
Lượt xem: 69

Nhưng không đi được bao lâu, Kiều Chấn Dự liền nhăn lại cái mũi, ông ấy nghe thấy được mùi m.á.u tươi.

Mà Nhan Hoan đã theo bản năng hướng về phía bên trong núi rừng vọt vào.

Vọt vào một lát liền thấy được một con sói xám vết m.á.u loang lổ khắp người đang nhào về phía một cậu trai tầm tám - chín tuổi.

Nhan Hoan xông lên, chắn ở phía trước cậu trai ấy, dùng một đ.ấ.m đánh bay sói xám, sau đó liền nghe một tiếng "phanh", con sói xám ngã trên mặt đất kia run rẩy một chút cuối cùng cũng nằm bất động, Nhan Hoan quay đầu lại, liền nhìn đến cậu trai ở phía sau đang khiêng lấy một cây đao, anh lại bổ thêm một đao về phía sói xám.

Nhan Hoan nhìn cậu trai ở trước mặt.

Liền tính đã có cảm giác từ sớm, nhưng lúc này cô mới có thời gian đi nhìn kỹ anh.

Thì ra lúc anh còn nhỏ là bộ dáng như thế này.

Khuôn mặt nhỏ vẫn là nghiêm túc, nhưng lại không nghiêm túc giống như trong tương lai, cũng không có dáng người cao lớn đĩnh bạt vì trải qua trăm ngàn rèn luyện, thân thể anh còn rất gầy, nhưng trên mặt lại nhiều chút ngỗ ngược, ánh mắt anh tràn đầy hương vị hoang dã của núi rừng nguyên sinh.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, cậu trai mới mở miệng nói: "Cảm ơn."

Anh xụ mặt, kỳ thật là bởi vì thật sự có chút không biết nói gì với cô bé xinh xắn ở trước mặt, anh chưa từng thấy qua cô bé nào xinh đẹp như vậy, làn da trắng đến như là phát sáng, so với tuyết bao phủ trên ngọn núi còn muốn trắng hơn, hơn nữa sức lực của cô còn lớn như vậy, cô thế mà có thể dùng một đ.ấ.m đem con sói xám kia đánh bay.

"Em là ai?"

Anh hỏi cô.

Lúc đầu Nhan Hoan còn đang suy nghĩ nói cái gì với anh.

Nghe được anh hỏi cô là ai Nhan Hoan lập tức bật cười, nói: "Em là người trong tương lai sẽ cùng anh kết hôn, em nói cho anh biết, về sau anh cũng không thể động tâm trước những cô bé khác, cũng không được quan tâm đến người khác, nhất định phải chờ đến sau khi gặp được em mới có thể hẹn hò kết hôn."

Triệu Thành Tích:

Anh nhìn cô ngơ ngác, hơi có chút trợn mắt há hốc mồm.

Cũng do cô bé đối diện cười đến thật quá xinh đẹp, xán lạn còn hơn cả ánh sáng mặt trời chiếu xuống trên nền tuyết trắng ngần.

Huống chi còn cứu anh một mạng.

Anh cắn chặt răng, liền nói: "Được."

Nhan Hoan lần nữa cười ra tới.

Cô không ngờ được khi còn nhỏ anh lại ngốc như vậy, nói: "Tốt, đi thôi, nghe nói sói đều là đi theo bầy đàn, anh mau đem nó kéo trở lại thôn, về sau chúng ta sẽ gặp lại."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô giúp anh cùng nhau đem sói xám kéo ra khu vực núi tuyết, nhìn theo bóng dáng anh đi trở về trong thôn.

Kiều Chấn Dự vẫn luôn nhìn bọn họ từ phía xa.

Chờ Triệu Thành Tích cứ ba bước quay đầu lại một lần cuối cùng cũng đi khỏi, ông ấy mới đi qua, hỏi cô: " Không đến trong thôn bọn họ, ở lại một hai ngày à?"

Nhan Hoan nhìn bình bóng của cậu trai dần dần biến mất trong rừng tuyết, qua một lúc lâu mới lắc lắc đầu, nói: " Anh ấy không nhớ rỡ con, vẫn là thuận theo tự nhiên đi, bằng không trong tương lai tuổi không khớp, không phải bản thân chế tạo phiền toái cho chính mình sao?"

Nếu là anh vẫn luôn nhớ kỹ bản thân, đem "Chính mình" gặp được trong tương lai trở thành thế thân, như vậy sẽ trở thành phiền toái lớn.

Hai người ở lại công xã dưới chân núi một đêm, ngày hôm sau liền trở về Thành phố Tây Châu.

Ngày 22 tháng 1, Kiều Chấn Dự cùng Nhan Hoan đều thực lo lắng, cả ngày đều đang trông chừng Triệu Lan Huyên, kết quả là kết thúc một ngày cũng không có chuyện gì xảy ra.

Nhan Hoan cũng không có biến mất.

Đứa bé là sinh ra vào một tháng sau.

Nhan Hoan khẩn trương đều không thua gì Kiều Chấn Dự, thấp thỏm bất an.

Đây là cảm giác gì?

Chờ "Chính mình" sinh ra sao?

Sau đó chờ bản thân biến mất?

Nhưng mà đến lúc nghe được tiếng khóc "oa oa" từ phòng sinh vang lên trong chốc lát, hộ sĩ cười khanh khách mà kêu bọn họ vẫn luôn đang đợi bên trong hành lang, nói với bọn họ: "Chúc mừng doanh trưởng Kiều, là một bé trai nặng tám cân hai lạng, lớn lên cũng thật kháu khỉnh."

Nhan Hoan:???!!!

Cho nên, đứa bé được sinh ra không phải "Chính mình", mà cuối cùng cô cũng không có biến mất.

5 năm sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-535-ket-thuc.html.]

Ký túc xá trường cấp ba quân sự biên cảnh Trung Việt thành phố Đông Hưng .

Lúc này là nghỉ hè, cơ mà Triệu Thành Tích không thích trở lại nhà họ Triệu, liền lấy cớ tham gia một ít hạng mục huấn luyện ở trường học, ở lại trường học.

Có không ít hạng mục huấn luyện là thật, nhưng mà phần nhiều học sinh là vì không muốn về nhà chịu sự quản thúc mà ở lại cùng bạn bè chơi đến vui vẻ quên cả trời đất, trong lúc đó dành rất nhiều thời gian đều sử dụng tại con sông ở ngọn núi phía sau trường.

Triệu Thành Tích ngơ ngác mà nhìn cánh rừng phía bên kia sông, vừa rồi lúc anh ở trong sông, trong đầu anh hiện lên rất nhiều hình ảnh, anh thấy được cuộc đời dài của mình, học tập, nhập ngũ, học trường quân sự, lại trở về quân đội, lại chuyển nghề tập thể đến tập đoàn Kỹ Thuật, sau khi anh trưởng thành vẫn luôn có rất nhiều người mai mối cho anh, nhưng một người anh cũng không tiếp thu, bởi vì anh vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi cô bé gặp được khi còn nhỏ kia, cô bé nói tương lai sẽ cùng anh kết hôn, chính là anh chờ cả đời, cũng không có chờ đến cô.

Sau đó anh lại hồi tưởng vô số lần, thậm chí nhiều lúc anh cảm thấy mọi chuyện diễn ra ở núi tuyết ngày đó chỉ là ảo giác của mình, nhưng mặc dù là như thế, anh cũng không có cách nào đi thích một cô gái khác, cho nên chỉ có thể cô độc mà sống nốt quãng đời còn lại.

Nhưng lúc này đây anh giống như lại thấy được một ít thứ khác.

Trong đầu anh lại nhiều thêm những ký ức khác.

Anh liền đứng dậy rời đi.

Bạn bè phía sau kêu anh: "Thành Tích, cậu đi đâu đấy?"

Vừa rồi thật không hiểu được mà lặn vào trong nước, bọn họ đều phải bị hù chết.

"Mình có việc bận, mấy ngày nay muốn đi ra ngoài một chuyến."

Nói xong anh cũng không có quay đầu lại liền đi rồi.

Đám bạn học:???

Triệu Thành Tích trực tiếp mua vé xe lửa, anh đi Thành phố Thanh Châu.

Nhưng khi dựa vào ký ức tìm tới nhà của người nhà họ Thẩm ở xưởng sản xuất thành phố Thanh Châu, đi hỏi thăm, nhà họ Thẩm lại không có một cô gái nào tên là "Thẩm Nhan Hoan".

Anh có chút ngây ngốc.

Nhưng vẫn cứ là không muốn từ bỏ, lại tìm tới nông trường Hồng Tinh, hỏi thăm hai vợ chồng Triệu Lan Trân cùng Nhan Đông Hà, hỏi nhà bọn họ có phải có đứa con gái nhỏ kêu "Nhan Hoan" hay không.

Đương nhiên cũng không có, hai vợ chồng Triệu Lan Trân và Nhan Đông Hà cũng chỉ có hai đứa con trai.

Lúc này anh có chút luống cuống.

Thậm chí còn hoài nghi tính chân thật của những đoạn ký ức rải rác đó.

Nhưng anh không cam lòng, cuối cùng lại tìm được Quy Hồng Anh, hỏi bà, có biết Triệu Lan Huyên hay không, có biết đứa bé do Triệu Lan Huyên sinh năm đó đã đi nơi nào.

Quy Hồng Anh:???

Quy Hồng Anh cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng thấy anh ăn mặc quân trang, lại có thẻ ký túc xá của trường quân sự, hẳn là anh cũng phải là con của gia đình quân nhân, liền cười nói: "Con của Triệu Lan Huyên và đoàn trưởng Kiều sao? Đương nhiên là đi theo Triệu Lan Huyên cùng đoàn trưởng Kiều ở khu quân bộ, còn có thể ở chỗ nào nữa?"

Triệu Thành Tích cảm thấy đầu óc thật hỗn loạn, chỗ nào cũng không đúng, nhưng vẫn là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh nói một tiếng cảm ơn, lấy được địa chỉ mà Quy Hồng Anh cho, liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Sau đó liền nghe được Quy Hồng Anh ở phía sau hỏi: "Cậu hỏi thăm con trai của đoàn trưởng Kiều và vợ ông ấy làm gì? Là có chuyện gì sao?"

Triệu Thành Tích lảo đảo thiếu chút nữa bị vướng ngã.

Anh đột nhiên xoay người, nói: "Con trai?"

"Đúng vậy,"

Quy Hồng Anh cảm thấy biểu tình của anh thật kỳ lạ, nói: "Làm sao vậy? Vừa rồi cậu không phải hỏi thăm con của vợ chồng đoàn trưởng Kiều hay sao?"

Triệu Thành Tích cũng không biết chính mình là rời đi nông trường Hồng Tinh như thế nào.

Nhưng rốt cuộc anh vẫn không cam lòng, vẫn là theo địa chỉ Quy Hồng Anh cho đi một chuyến biên cảnh Trung Ấn.

Anh đi nơi dừng chân của người nhà ở quân bộ của Kiều Chấn Dự, hỏi rất nhiều người, mới tìm được địa chỉ của nhà họ Kiều, đương nhiên cũng từ trong miệng những người đó, càng thêm xác định đứa bé của Triệu Lan Huyên và đoàn trưởng Kiều sinh năm đó, hắn là con trai, mà không phải con gái.

Anh đứng cách không xa ngôi nhà của nhà họ Kiều, đứng yên thật lâu, anh nghĩ, liền xem một lần, liền xem một lần đi, xem một lần liền rời đi.

Nhưng anh lại vẫn luôn đứng ở nơi đó, không có đi gõ cánh cửa của ngôi nhà kia.

Mãi không biết bao lâu sau, cánh cửa ngoài sân tự mình mở ra, sau đó anh liền nhìn đến một cô bé dắt một bé trai khoảng bốn năm tuổi đi ra, anh nhìn cô gái thoạt nhìn đã 11-12 tuổi kia một cách ngơ ngác, cô gái kia hình như cũng cảm giác được cái gì đó, theo bản năng quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.

Triệu Thành Tích chỉ cảm thấy như là bị điện giật.

Người kia, quả thật là người con gái anh âu yếm, cô gái kia là người anh đợi cả đời cũng không có chờ được, về sau lại cùng anh làm bạn bên nhau cả đời.

HOÀN

Loading...