Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 521
Cập nhật lúc: 2025-03-15 05:53:21
Lượt xem: 13
Quy Hồng Anh trông thấy khuôn mặt nhỏ của Nhan Hoan hơi thay đổi bà cũng khẽ thở dài duỗi tay kéo lấy tay cô nói: "Chúng ta đi đến chỗ của bác cả cháu đi."
Nhan Hoan lắc đầu giương mắt lên nhìn Quy Hồng Anh một cái rồi mới hỏi bà: "Dì có cảm thấy cô út của cháu đáng c.h.ế.t không?"
Quy Hồng Anh khiếp sợ.
Bà trầm mặt nói: "Cháu nói hươu nói vượn cái gì thế hả? Cô của cháu đã làm nên tội ác gì mà đáng chết?"
"Nhưng mà bác cả luôn cảm thấy cô út của cháu đáng chết."
Nhan Hoan nghiêm túc nhìn Quy Hồng Anh nói: "Bởi vì bà ấy cảm thấy người nhà họ Kiều hại c.h.ế.t ba của cháu cho nên mới dồn hết oán hận của ba cháu buộc... buộc cô út và chú Kiều đoạn tuyệt quan hệ, phá thai... Sau đó cô út bị bắt đi đến thôn Viên Gia kia. Dì ơi, dì trông trạng thái của mẹ cháu xem, dì thật sự cảm thấy cô út của cháu có thể thuận lợi sinh con và có thể sống sót trên ngọn núi tuyết kia sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Quy Hồng Anh mím môi.
Nhan Hoan nói tiếp: "Cháu có thể thấy được chuyện này dì cũng có thể thấy được chuyện này nhưng bác cả của cháu lại không thấy được sao? Trên thực tế điều mà bà ấy đang làm không phải là đang ép cô út của cháu c.h.ế.t thì là cái gì? Bà ấy đều biết nhưng bà ấy vẫn cứ làm như vậy... bởi vì sự thù hận của bà ấy cần có một lối thoát. Bà ấy không thể tự tay đ.â.m người nhà họ Kiều cũng không thể tự tay đ.â.m người nhà họ Nhan, thậm chí sau khi bà ấy mắng chửi phát tiết cô út của cháu xong còn tựa vào trong lồng n.g.ự.c của bác trai cả muốn được an ủi một lúc... Nhưng mà dựa vào đâu chứ?"
Quy Hồng Anh ngơ ngẩn mà nhìn cô bé trước mặt, quả thật bà không thể tin được những lời mà mình đã nghe được vừa rồi lại được xuất phát ra khỏi miệng của một cô bé chỉ có sáu bảy tuổi.
Bà nói: "Ai nói với cháu cái này?"
Nhan Hoan lại không muốn giải thích.
Cô chỉ quay đầu nhìn về nơi xa nói: "Cháu muốn đi ra biên giới tìm chú út của cháu, dì có thể đi cùng cháu không?"
Cô dừng một chút lại nói: "Cháu muốn tự mình đi nhưng mà ở đó hẻo lánh xa xôi, trên người cháu lại không có giấy giới thiệu, không mua được vé xe lửa, có rất nhiều chuyện cháu làm không được tiện bằng người lớn. Cháu không muốn xảy ra bất kỳ chuyện gì ở giữa đường cả."
Bệnh viện Diệp Thành.
Lúc Kiều Chấn Dự tỉnh lại đầu đau như muốn nứt ra, rõ ràng ông ấy chịu vết thương ở trên n.g.ự.c nhưng lúc này cơn đau đầu còn cảm giác mạnh hơn cả nỗi đau thể xác.
Ông ấy chống người ngồi dậy ngơ ngẩn nhìn phòng bệnh có hơi tối tăm cũ kỹ, không biết bản thân mình đang ở nơi nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-521.html.]
"Doanh trưởng Kiều, anh tỉnh lại rồi sao?"
Một hộ sĩ khoác trên mình chiếc áo trắng đi tới, cô ấy trông thấy Kiều Chấn Dự đang tựa người ngồi trên giường bệnh ngơ ngẩn nhìn bức tường trống đối diện nên cũng vội vàng đi đến nói: "Doanh trưởng Kiều, viên đạn trên n.g.ự.c của anh mới được lấy ra miệng vết thương vẫn còn chưa khép lại, sao anh có thể ngồi dậy được vậy? Làm như vậy có khả năng sẽ làm cho miệng vết thương bị mở ra đối với vết thương không tốt đâu."
Doanh trưởng Kiều, viên đạn trong ngực?
Kiều Chấn Dự nghe thấy lời nói của hộ sĩ mà sửng sốt, ông ấy quay đầu qua nhìn phòng bệnh cuối cùng cũng mơ hồ tìm ra được một chút dấu vết từ trong trí nhớ, ông ấy nói: "Hôm nay là ngày bao nhiêu? Năm bao nhiêu đây?"
Hộ sĩ sửng sốt, ông ấy đang hỏi chuyện gì vậy.
Ngay sau đó cô ấy lại nhớ ra được đối phương đã hôn mê nhiều ngày, lúc trước làm nhiệm vụ ở tiền tuyến có khi cũng là tự mình đếm ngày cho nên chắc là không chú ý tới cái này lắm. Cô ấy mỉm cười nói: "Là ngày 21 tháng 12 năm 1956. ngày mai đã là đông chí rồi. Phải rồi doanh trưởng Kiều, trong mấy ngày anh hôn mê có mấy lá thư từ quê nhà gửi đến cho anh, chúng được gửi tới từ biên giới đến bệnh viện chúng tôi nói là sợ anh chờ không kịp, đợi tới khi anh tỉnh lại phải đưa cho anh ngay."
Ngày 21 tháng 12 năm 1956.
Trong lòng Kiều Chấn Dự khẽ "thình thịch" một tiếng nhảy dựng lên.
Ông ấy còn nhớ rất rõ sinh nhật của Hoan Hoan là ngày 22 tháng 1 năm 1957. cũng chính là trước tết mấy ngày.
Ngày đó cũng là ngày mà Triệu Lan Trân chết.
Cho nên Hoan Hoan chưa từng bao giờ ăn sinh nhật cả, từ trước tới nay cũng không hề đề cập đến.
Tay ông ấy khẽ run lên, chuyện hiện tại là thế nào đây, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Ông ấy đang nằm mơ sao?
Sao ông ấy lại mơ về năm nay, là một năm đầy u ám trong cuộc đời ông ấy.
Nhưng mà hiện tại Lan Huyên còn chưa chết.
Tim ông ấy đập nhanh đến mức như sắp nhảy ra ngoài, đầu óc lại càng đau đớn hơn nhưng ông ấy lại là một người cực kỳ bình tĩnh nên đã đánh úp được hết tất cả tin tức hỗn loạn này lại cũng cực lực khắc chế bộ não đang lộn xộn.