Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 515

Cập nhật lúc: 2025-03-15 05:53:10
Lượt xem: 16

Cô mỉm cười với anh một chút rồi nói: "Không sao đâu, em luôn cảm thấy mình sẽ nhanh chóng được gặp lại anh thôi. Chẳng qua là do cuộc đời quá ngắn ngủi nhưng thời gian của chúng ta còn sẽ rất dài, rất dài."

Đôi mắt Triệu Thành Tích đỏ hoe, anh nắm lấy tay cô khẽ "ừm" một tiếng.

Sau đó anh nhìn thấy cô mỉm cười từ từ nhắm hai mắt lại.

Rất bình yên giống như bộ dáng đi vào giấc ngủ vô số lần.

Anh cúi đầu nắm lấy tay cô, một giọt nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay của cô... Tuy rằng cô nói bọn họ sẽ nhanh chóng gặp lại nhau nhưng mà cả đời này thế giới của anh rốt cuộc cũng đã mất đi màu sắc rồi.

*****

Nhan Hoan cảm giác được trên tay có hơi nóng cháy.

Giống như có cái gì đó bừng tỉnh dậy.

Sau khi bừng tỉnh cô cũng không còn có cảm giác nóng cháy gì nữa mà cô chỉ cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt tới thấu xương. Cô khẽ "hắt xì" một tiếng vô thức xoa lấy cái mũi của mình.

Xoa mũi?

Xoa xong cô mới cảm giác có chút gì đó không được bình thường, cô duỗi tay ra nhìn chỉ trông thấy có một bàn tay cực kỳ nhỏ nhắn đang ở trước mặt, bộ dạng của cái tay này giống như mới chỉ năm, sáu tuổi.

Nhan Hoan: ???

Cô ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra mình đang ở trên đỉnh núi tuyết.

Bản thân đang mặc một bộ quần áo mỏng ngồi trên nền tuyết, cô đưa mắt nhìn một vòng chỉ nhìn thấy ngọn núi được phủ đầy tuyết trắng, thậm chí đến ngay cả một chú chim cũng không có.

Cuối cùng, ánh mắt của cô nhìn tới một bụi cây trong góc phủ đầy lớp tuyết dày, cô bắt gặp được một bóng người, là bóng dáng của một người phụ nữ gầy yếu...

Chỉ cần có một người là tốt rồi.

Nhan Hoan nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cô nhìn kỹ cánh tay nhỏ bé của mình lại cúi đầu nhìn chiếc chân ngắn nhỏ, lúc này mới thật sự xác định được rằng cơ thể của mình bây giờ chỉ là của một đứa trẻ sáu bảy tuổi.

Trên ngọn núi phủ đầy tuyết trắng này, phía trước phía sau không có thôn làng hay cửa tiệm gì. Nếu như mà đến một người còn không có thì mới là vấn đề lớn.

Cô hít nhẹ một hơi xoa tay dậm chân, tuy rằng cô cảm thấy thật sự rất lạnh nhưng cơ thể cũng không cảm giác có gì quá khó chịu thậm chí còn rất nhẹ nhàng uyển chuyển, khi dậm chân còn cảm thấy sức lực rất lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-515.html.]

Cô lại nhẹ nhàng thở ra lần nữa.

Cô hoạt động một chút rồi mới đi về phía người phụ nữ kia.

"Dì ơi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô gọi một tiếng.

Người phụ nữ phía trước ngoảnh đầu lại.

Sau đó cả hai người đều ngây ngẩn cả người.

Nhan Hoan sửng sốt bởi vì người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt cô lúc này là người mà cô chưa từng thấy qua nhưng lại cảm giác vô cùng quen thuộc. Bởi vì... trong ký ức của cô có bà ấy, trước khi bà ấy c.h.ế.t nước mắt luôn chảy xuống mà vuốt ve lấy cô. Tuy rằng khi đó bà ấy đã gầy đến mức không nhìn ra bộ dạng gì nhưng Nhan Hoan chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ngay ra bà ấy.

Là Triệu Lan Huyên, là mẹ đẻ của cô.

Cô đã đi tới nơi nào thế này?

Hiện tại là khi nào?

Cô nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh, bởi vì trước mặt là Triệu Lan Huyên nên cuối cùng chắc hẳn cô cũng đã nhận ra ngọn núi tuyết bao phủ này là nơi nào... nơi này chắc hẳn là Viên Gia Sơn.

Ánh mắt của Nhan Hoan lại lần nữa dừng lại trên người Triệu Lan Huyên, cô cụp mắt nhìn xuống quả nhiên trông thấy bụng bà ấy đang phình lên... Cái thai này ít nhất cũng phải sảy bảy tháng rồi.

Nhan Hoan chỉ cảm thấy mờ mịt không hiểu.

Bởi vì nếu như người ở trước mặt cô là mẹ đẻ của mình vậy mẹ đẻ của cô vẫn còn đang mang thai "mình" sao, thế thì hiện tại cô là thứ gì? Phi, phải là người nào...

Còn Triệu Lan Huyên thấy sửng sốt bởi vì bà thấy được một bé gái khoảng sáu, bảy tuổi phấn điêu ngọc trác (*), da thịt sáng bóng như ngọc. Tuy rằng trên người chỉ mặc một chiếc áo bông cũ mỏng, trên mặt bị gió lạnh thổi tới nên có hơi ửng hồng nhưng vẫn không thể ngăn được linh khí trên người đứa nhỏ này... trông giống như linh hồn của ngọn núi tuyết đột nhiên xuất hiện vậy.

(*) Phấn điêu ngọc trác: Ngọc đã được mài dũa, ý chỉ trẻ con xinh đẹp đáng yêu.

Mà điều càng làm cho bà ấy giật mình hơn đó chính là diện mạo của cô... Mặt mày của đứa nhỏ này còn có năm sáu phần rất giống với bà ấy.

Đây... cũng quá mức quỷ dị đi.

Cho nên Triệu Lan Huyên vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn cô đi tới mà nhất thời vẫn chưa phản ứng lại kịp.

Nhan Hoan phản ứng còn nhanh hơn so với Triệu Lan Huyên.

Giật mình thì giật mình nhưng vẫn phải nhanh chóng điều chỉnh lại, cô đi lên bước về phía Triệu Lan Huyên nói: "Dì ơi, đây là ở đâu vậy ạ? Sao lại lạnh như vậy, dì làm gì mà ngồi một mình ở chỗ này thế?"

Loading...