Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 514
Cập nhật lúc: 2025-03-15 05:53:08
Lượt xem: 16
Lúc này sự kiện ra mắt thiết kế mới vào mùa thu cũng đã kết thúc, Triệu Thành Tích cố ý nghỉ phép một thời gian để chuẩn bị cùng cô đi ra ngoài nhưng lại không ngờ rằng con gái lại bước một chân đi vào. ... Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên đâu, dù cho ở bên ngoài Dao Dao có độc lập thế nào nhưng cô nhóc vẫn thích bám dính lấy bọn họ. Công việc của cô nhóc bận thì rất bận nhưng vẫn có thể linh hoạt được, thậm chí cô nhóc còn chọn kịch bản theo thời gian của mẹ mình sau đó nghỉ ngơi một tháng nhằm bá chiếm hết tất cả những thời gian của mẹ.
Cho nên Triệu Thành Tích cảm thấy chuyện lúc trước mình nên kiên trì phản đối cô nhóc quay chụp điện ảnh gì đó và thi vào Học viện điện ảnh là đúng!
Nhìn xem con trai vào trường quân đội, đi bộ đội rồi là yên tĩnh hơn bao nhiêu!
Nhan Hoan trông thấy khuôn mặt của anh vẫn trầm xuống như vậy lại không khỏi buồn cười, cô ôm lấy cánh tay anh mỉm cười nói: "Anh cũng thật là... Dao Dao nhớ đến chúng ta anh cũng không vui, nếu như con bé có bạn trai sớm cả năm không về nhà chỉ sợ là lúc đó anh cũng đen mặt. Con bé cũng chỉ có thể bám lấy chúng ta như vậy được mấy năm nữa thôi, chờ tới khi con bé kết hôn có con của mình rồi để xem con bé có còn nhớ đến chúng ta hay không, anh nhẫn nhịn một chút đi... Dù sao thời gian bọn trẻ còn ở bên cạnh chúng ta cũng chỉ có giới hạn nhưng mà hai chúng ta còn cả đời cơ mà."
Cả đời, một câu nói lơ đãng của cô mà thôi cũng có thể khiến anh rung động.
Anh nói: "Đều là do em dung túng thôi."
Nhan Hoan mỉm cười.
Đó là Dao Dao, là con gái của bọn họ.
Hơn nữa tụi nhỏ lớn lên thì thời gian theo chân bên cạnh bọn họ thật sự sẽ ít đi, người vẫn luôn ở bên cũng chỉ có bọn họ.
Nhưng mà cả đời nói dài thì rất dài nhưng thật ra cũng đã trôi qua rồi, chỉ một cái quay đầu lại giống như chỉ là thời gian trong nháy mắt.
Lại một mùa đông nữa lại đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thành phố Thâm không có tuyết nhưng Nhan Hoa lại yêu sâu sắc những bông tuyết rơi cho nên mỗi mùa đông đến Triệu Thành Tích đều sẽ đi cùng cô trở về thành phố Tây Châu, thậm chí còn ở nông trường Hồng Tinh một thời gian.
Mùa đông lần này dường như còn lạnh hơn cả so với những năm vừa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-514.html.]
Nhan Hoan nằm trên giường loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện của tụi nhỏ truyền tới từ dưới lầu.
Cô nhìn những bông tuyết đang bay nhảy bên ngoài cửa sổ và cả cảnh tuyết đầy trời giống như rất nhiều rất nhiều những mảnh vụn đang hiện lên trước mắt... Đã rất nhiều năm rồi cô không như vậy, năm đầu tiên khi ý thức của cô thức tỉnh cô vẫn thường xuyên thấy được những mảnh vụn của quá khứ đã biến mất từ lâu trong ký ức của mình, bao gồm cả thời điểm lúc cô vẫn còn là trẻ mới sinh cho đến trước khi mẹ cô mất.
Nhưng sau này khi mọi chuyện của mẹ cô đã trần ai lạc định (*) thì chuyện đó cũng không còn xảy ra nữa.
(*) Trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Nhưng vào lúc này khi cô đang nắm tay Triệu Thành Tích, trước mặt lại xuất hiện cảnh tuyết bay đầy trời nhưng không phải bên ngoài cửa sổ mà là những dãy núi tuyết xa lạ trải dài miên man. Mãi cho đến khi hiện lên hình ảnh một căn nhà gỗ nhỏ có hơi quen mắt nhưng vẫn cảm giác thật xa xôi trong ký ức thì Nhan Hoan mới nhớ tới đó là Viên Gia Sơn, là một căn nhà gỗ nhỏ mà mẹ cô đã từng sống ở đó.
Tại sao trước khi cô mất lại xuất hiện ký ức về ngọn núi tuyết kia chứ?
Nhưng cô vẫn còn nhớ rất rõ cô được sinh ra trong một ngày tuyết rơi. ... Có lẽ cả cuộc đời này mọi thứ của cô đều rất viên mãn, cô cũng chưa từng thiếu ai cái gì nhưng chắc chỉ có duy nhất một thứ vẫn giữ lại trong đáy lòng khiến cô cảm thấy tiếc nuối đó chính là mẹ của cô.
Dù sao để được sinh ra cô bà ấy cũng đã phải đổi lấy sinh mạng của mình.
Dù cho cô có cố gắng giúp bà ấy làm sáng tỏ hết những ân oán cũ khi xưa thì vẫn còn quá xa để mà nói là đủ.
Cô nhẹ nhàng thở hắt ra sau đó cố gắng hoàn hồn trở lại, cuối cùng tầm mắt cũng trở về với thế giới hiện thực.
Cô nhìn thấy được vẻ nôn nóng trên khuôn mặt của Triệu Thành Tích.
Anh là một người trầm ổn, cương nghị nên rất ít khi cô nhìn thấy được trên mặt anh để lộ ra vẻ nôn nóng và đau lòng như vậy.
Cô rút tay từ trong tay anh ra có hơi khó khăn mà giơ tay sờ lên khuôn mặt anh... Tuy rằng anh cũng đã già rồi nhưng ở trong mắt cô thật ra anh cũng không có gì thay đổi quá nhiều cả. Lúc sờ lên khuôn mặt anh vẫn sẽ khiến cô cảm thấy rung động.