Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 468
Cập nhật lúc: 2025-03-14 22:17:52
Lượt xem: 25
Vì lý do này, nên lần trước chủ nhiệm Khúc mới bị Nhan Hoan tức giận đến mức suýt chút nữa nhồi m.á.u cơ tim, ông ta còn đặc biệt cười theo Nhan Hoan để lôi kéo làm quen.
Đáng tiếc Nhan Hoan là một người chủ dầu muối không vào.
Mà mục đích chính ông ngoại Triệu và bác cả Triệu đến nông trường, thực ra cũng chỉ là muốn xem Nhan Hoan hợp tác với xưởng may của nông trường như thế nào, và quy định điều lệ ra sao mà thôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Ông ngoại Triệu và bác cả Triệu đã ở thành phố Tây Châu trong khoảng mười ngày.
Mà trong khoảng mười ngày này, ngoại trừ ngày thứ hai đến gặp Triệu Lan Trân một lần, thì sau đó ông ngoại Triệu như chính ông đã nói, mãi cho đến lúc rời đi ông cũng không gặp Triệu Lan Trân lần nào nữa.
Ban đầu Triệu Lan Trân còn vì uất ức và tức giận, nhưng về sau lại không chịu nổi nên đã nhiều lần đến khách sạn đợi để gặp ông ngoại Triệu và bác cả Triệu.
Nhưng kể từ sau khi ở núi Viên gia, mọi người nghe Nhan Hoan tức giận mắng Lục Già Nguyên, thì đừng nói là ông ngoại Triệu mà cho dù là bác cả Triệu, cũng không có cách nào thương yêu và thương xót khi nhìn thấy người em gái này.
Ông ngoại Triệu hoàn toàn không muốn gặp bà ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-468.html.]
bác cả Triệu đi gặp bà ấy một lần, nói với bà ấy rằng: "Đời này, e là ba cũng không có cách nào thoát ra khỏi cái c.h.ế.t của Hòa Minh và A Huyên, cô vẫn nên bình tĩnh lại đi, cô không xuất hiện, có thể ba còn quan tâm đến hai đứa con của cô nhiều hơn một chút, nhưng nếu cô còn cứ lắc lư trước mặt ông như vậy chỉ sẽ liên tục nhắc nhở ông rằng, năm đó Hòa Minh và A Huyên c.h.ế.t ra sao. Cô như thế này chỉ sẽ cản trở tương lai của hai đứa con trai cô mà thôi."
Lúc này Triệu Lan Trân mới tuyệt vọng rời đi.
Mà bên phía Nhan Hoan, đến khi ông ngoại Triệu và bác cả Triệu rời khỏi thành phố Tây Châu bay đi Bắc Kinh, thì Nhan Hoan và Triệu Nhất Tuyên đã bàn giao các hạng mục công việc về bất động sản của nhà họ Triệu, và đưa anh ấy đi đến các cơ quan chính phủ có liên quan. Thi xong kỳ thi cuối kỳ của học kỳ này, cũng chỉ còn năm ngày nữa là đến ngày cô và Triệu Thành Tích quyết định chuyển đến Thâm Quyến.
Năm ngày còn lại này, về cơ bản dùng để dọn dẹp đồ đạc và chào hỏi những người đến nhà chào tạm biệt mỗi ngày.
Năm ngày sau, tất cả đồ đạc đều đã được đóng gói, sau đó thuê một chiếc xe tải chuyên vận chuyển đến Thâm Quyến, Triệu Thành Tích cũng trở về đón cô và cặp song sinh, dẫn theo dì Mai và Nguyễn Lan Lan cùng lên tàu đi đến Thâm Quyến.
Đây cũng là lần đầu tiên cặp song sinh đi tàu.
Nhìn cảnh vật đang chuyển động nhanh chóng bên ngoài cửa sổ, tất cả đều mở to mắt hứng thú nhìn ra bên ngoài, Nguyễn Lan Lan sờ đầu bọn trẻ chỉ vào khung cảnh bên ngoài để dạy cho bọn trẻ bài học theo cách mà bọn trẻ hứng thú, giới thiệu cho bọn trẻ về các loại cây nông nghiệp, cây cối, sông ngòi, và một số kiến thức về địa lý. Bảo mẫu như cô ấy nói là bảo mẫu, nhưng thực ra đến khi đứa trẻ ngày càng lớn thì sẽ bắt đầu giống như một gia sư hơn, bình thường cứ cách một hai tháng Nhan Hoan đều sẽ nhét cho cô ấy một ít sách, sau đó cùng cô ấy đọc kỹ những câu chuyện sẽ đọc với hai đứa trẻ trong thời gian này, những chủ đề sẽ nói trong các ngày trong tuần và những nội dung gì sẽ dạy bọn trẻ. Cho nên đừng thấy bọn trẻ còn nhỏ, nhưng thứ bọn trẻ biết thực ra đã rất nhiều, mà thứ Nguyễn Lan Lan học được càng nhiều hơn!
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Thành Tích và Nhan Hoan sáu người một hàng, nhưng trẻ con thì không phải mua vé, bốn người lớn vừa đủ để đặt một phòng xếp giường nằm bốn người, cho nên tuy rằng xe lửa chen chúc, nhưng trong toa hành khách này lại vô cùng yên tĩnh và sạch sẽ.
Dao Dao và Lâm Lâm vô cùng háo hức, hai nhóc nhìn ngắm phong cảnh qua cửa sổ xe đã đành, sau khi sờ sờ chỗ này, nhìn ngó chỗ kia trong toa xe, hai đứa nhóc còn chạy ra ngoài hành lang nhỏ trong xe tò mò nhìn chỗ này, ngó chỗ kia. Hai đứa nhóc rất tò mò cái tàu hỏa "xình xịch" này, mỗi sự sắp xếp, bày biện trong toa xe đều khiến hai nhóc tò mò, mà những hành khách khác trong hành làng của toa xe lại càng tò mò về hai đứa nhóc... Ngày thương đâu có nhìn thấy cặp song xinh đáng yêu xinh đẹp như vậy đâu? Hai đứa nhóc chạy trong toa xe một hồi, người đi ra cũng nhiều, người ở trong các căn phòng xếp cũng lo đầu ra nhìn chúng.
Nguyễn Lan Lan vội vàng kéo hai nhóc ngồi vào cái bàn nhỏ, bảo hai đứa ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tránh cho hai đứa nhóc chạy qua chạy lại va phải mọi người ở hành lang chật hẹp.