Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 454
Cập nhật lúc: 2025-03-14 05:49:27
Lượt xem: 46
Không thể nói là toàn bộ, nhưng ông cũng đã có phán đoán của mình.
Ông gặp trưởng nữ, đương nhiên sẽ hy vọng gặp được cô con gái đã trải, gặp qua trắc trở và nhìn đời rộng lượng.
Vậy nên bà ấy mới có thể tiếp tục sinh sống cùng người thân của anh cả bại não làm hại bà ấy và đứa em hai hại c.h.ế.t hại c.h.ế.t bà ấy.
Vậy nên bà ấy mới tình nguyệt ký, giao giấy tờ trao quyền tài sản nhà họ Triệu cho cháu gái ngoại xử lý.
Hoặc bà ấy có thể không rộng lượng, thậm chí mang lòng oán hận những đau khổ tủi nhục trong cả đời mình, dù bà ấy hận năm đó chuyện ông không dẫn ba bà ấy đi cùng, ông cũng chỉ biết áy náy day dứt, ông sẽ không thất vọng và đau khổ đâu.
Ông nghe tiếng gọi "Ba" của bà ấy, tuy ông không muốn mở mắt ra nửa, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.
Giọng nói của ông gần như run rẩy: "Lan Trân, con oán hận và đay nghiến một đứa trẻ, con đã từng bức c.h.ế.t mẹ nó, bản thân cũng táy máy vận mệnh của con bé, lại nhân lúc con bé khó khăn mấy lần khiến nó sống chết, con bé nợ con không? Không, là con nợ nó, vốn dĩ con bé có thể có cả ba lẫn mẹ, nhận hết cưng chiều, là con, nếu như không phải con không khăng khăng như vậy, ba không muốn dùng tâm tư độc ác nhất đi suy đoán về con, nhưng nếu con thực sự thương em gái con, lòng thương yêu nó lớn hơn cả cái tự tôn con, thì em gái con cũng không cần c.h.ế.t đi chịu hết gian khổ trong cuộc đời, đứa trẻ đó cũng không cần chịu khổ nhiều năm như thế, nếu mà lý trí con tỉnh táo một chút thì bây giờ cũng không rơi vào nông nỗi cơ thể không đứng nổi dậy được."
"Tuy không hiểu lòng dạ con bé nhưng cùng lắm cũng chả lớn hơn con bao nhiêu đâu. Nếu con bé đã ghi hận nhiều với con, con cho là con có thể nắm bắt được hộ gia đình đã cứu mạng con, con cho là con bé nhất định cần phải muốn Hồng An cung cấp tất cả vải vóc cần thiết cho nó, hoặc chỉ định nó cung cấp vải ư?"
Ông ngoại Triệu là người kinh doanh.
Ông biết Nhan Hoa có thiên phú thiết kế, lúc kẻ hèn này ở nông trường dưới quê đã mở một tiệm may, sau khi lên đại học ông cũng hợp tác xây dựng thương hiệu với nông trường, ông lập tức cực kỳ thích thú với nơi đây, thế nên tất nhiên ông cũng cố ý tình hiểu thêm về địa phương có hơi bé này, ông cũng có thể lập tức nắm bắt được chính sách thay đổi về buôn bán của đất nước.
Thế nên tất cả sản phẩm vải dệt "Gấu nâu" của Nhan Hoan, cô đều chỉ định Nhan Hồng An cung cấp vải dệt, đương nhiên là cô tín nhiệm Nhan Hồng An rồi, cũng là nguyên do hợp tác lâu dài bớt lo, nhưng cô lại không có lòng dạ rộng lượng.
So sánh với đứa cháu gái ngoại này, đứa trưởng nữ ông tự mình dạy dỗ từ nhỏ thực sự khiến ông quá thất vọng.
Ông vừa nói vừa đứng dậy.
Căn phòng này là phòng xép Vip tốt nhất trong khách sạn, bên trong còn có phòng.
Ông đứng dậy, lập tức đi vào phòng trong, nói: "Năm đó ta không thể dẫn con đi, ta rất xin lỗi con, con muốn hận ta thì hận, nhưng con đi đi, ta cũng không muốn gặp lại con nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-454.html.]
Ta tình nguyện gánh chịu thù hận oán giận của con cả đời này, cũng không muốn gặp lại con.
Giọng nói ông run rẩy mà kiên quyết.
Bóng lưng ông tập tễnh nhưng lại không chút chần chừ.
Trong lòng Triệu Lan Trân giật mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà ấy tất nhiên hiểu ba mình, hiểu sau khi ông làm bộ quyết đoán lúc đứng lên sẽ lạnh lùng cỡ nào.
Bà ấy gào lên "Ba, ba" gần như tê tâm phế liệt, nhưng cũng không khiến bước chân ba mình dừng lại nửa bước.
Bà ấy giãy giụa trên xe lăn, như muốn ngã ra ngoài, nhưng bị bác cả cản lại.
Cửa phòng bên trong đóng lại, bà ấy giãy giụa không được, cuối cùng "Huhu" nức nở khóc lớn lên.
Trong lòng bác cả cũng rất khó chịu, ông ấy chờ rất lâu để bà ấy lắng xuống, mới nhỏ nhẹ bảo: "Lan Trân, em quay về đi thôi, cho dù ba có gặp em hay không, chuyện anh hứa với em đều nhất định sẽ làm được. Bố của anh, Minh và A Huyên, ông ấy già rồi."
Ông ấy nói đến đây, mắt cũng đã đỏ hoe.
Năm ấy lúc rời đi, em hai mới chừng hai mươi, em bé gái cũng mới mười bốn tuổi, còn là một cô gái nhỏ trong mắt tràn ngập ánh sao cần ba mẹ bảo vệ.
Nhưng lúc đó chiến tranh hoành hành, ba ông ấy không thể dẫn theo con bé.
Vì vậy so với em gái lớn hơn hai mươi đã kết hôn, người ba ông ấy hổ thẹn nhất là con gái nhỏ, chính ông ấy, vừa nghĩ tới đứa em gái nhỏ chỉ biết cười cả ngày ở đằng sau trải qua việc sinh tồn, cũng sẽ cảm thấy cửa lòng đau triệt, huống chi là ba?
Con bé rõ ràng có thể không cần tìm c.h.ế.t như vậy.
Ông ấy khẽ thở ra một hơi, nuốt cơn đau vào bụng, nói: "Em thông cảm cho ông ấy, thông cảm cho tâm tình làm cha của ông."