Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 449

Cập nhật lúc: 2025-03-14 05:49:17
Lượt xem: 19

Lúc đó, trước hết Chu Ngọc Kiều đã chia tay với anh ấy, còn đen mặt nói với anh ấy rằng: "Vệ An, tình cảm của chúng ta nhiều năm như thế, hẳn là anh cũng tin rằng tình cảm của em dành cho anh là thật lòng. Nhưng em cũng toàn tâm toàn ý suy nghĩ về tương lai của chúng ta. Mấy người cứ ôm lấy lòng tự trọng của mình rồi làm những chuyện không thể hiểu nổi. Đang yên đang lành lại đi hủy hoại hết tất cả tài sản của gia đình để trong côi cái người bị liệt đó thì sau này phải sống thế nào đây hả? Anh cũng đừng trách em quá tuyệt tình."

Nhan Vệ An nghe thấy mấy lời khác vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng khi nghe thấy cụm từ "người bị liệt" đó thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ giận dữ, nghiến răng nói ra một chữ "Cút", sau đó xoay người đi từng bước, không hề quay đầu lại.

Chu Ngọc Kiều tức đến mức giậm chân, cảm thấy mấy năm thanh xuân này thật sự đã cho chó ăn cả rồi. Trong lòng cảm thấy tủi thân gần chết, trở về xem mắt, sau đó lập tức kết hôn.

Về phần Nhan Vệ An, mấy năm nay vẫn chưa có đối tượng nào khác. Lập tức cũng sắp đến tuổi ba mươi rồi.

Vì chuyện này mà Nhan Đông Hà lo âu, ngay cả Triệu Lan Trân vẫn luôn đắm chìm trong thế giới và cảm xúc của mình, thỉnh thoảng tỉnh lại, đều cảm thấy mình đang làm lỡ con trai.

Đương nhiên, trong lòng lại càng hận Nhan Hoan thêm một ít.

Tình huống của nhà họ Nhan quả thật là tràn ngập trong màu sắc âm u.

Người duy nhất còn có thể cho gia đình chút hy vọng là Nhan Hồng An.

Nhan Hồng An vẫn còn đang học đại học.

Nhưng trong lúc anh ấy còn đang học đại học đã dựa vào việc việc sản xuất "gấu nâu" của Nhan Hoan ở bên nông trường và nhu cầu vải dệt của các cửa hàng may mặc ở thành phố Tây Châu làm cơ sở, mở một cửa hàng bán vải dệt. Lúc đầu chủ yếu chỉ cung cấp cho nhu cầu vải dệt của nhà máy may ở nông trường và cửa hàng của Nhan Hoan, sau này cũng bắt đầu từ từ bán vải dệt cho bên ngoài. Thậm chí còn lấy được một số hàng hóa của "gấu nâu", cũng bắt đầu bán túi xách và ví tiền "gấu nâu". Dần dần mọi người bên ngoài biết quan hệ của anh ấy và Nhan Hoan, biết hàng ở chỗ anh đều là hàng chính hãng, thế nên buôn bán cũng không tệ. Thậm chí còn có không ít các sư phụ thợ may chạy đến chỗ này của anh để nhập vải dệt.

Thế nên anh ấy kiếm được ngày càng nhiều tiền. Những chi phí sau này của Triệu Lan Trân đều do Nhan Hồng An trả, khi ấy tình hình của nhà họ Nhan mới trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-449.html.]

Triệu Lan Trân nắm lấy tay của Nhan Vệ An, bảo anh ấy lập tức đến trường học gọi Hồng An về, còn kêu bảo mẫu đặt biệt làm một bàn thức ăn, cả nhà hiếm khi quay quần bên nhau để ăn một bữa tối vừa phong phú vừa tràn ngập hy vọng như thế.

Triệu Lan Trân rơi nước mắt, nói: "Ông ngoại của tụi con đã về, cuộc sống này của chúng ta cuối cùng cũng kết thúc rồi. Vệ An con không cần phải khổ sở như thế nữa, ngay cả một người bảo vệ, nhân viên vệ sinh và người quét đường tạm thời cũng chê bai con. Hồng An con đừng đi theo sau lưng con tiện nhân đó, hao tâm tổn trí cho cô ta để cố gắng mượn chút tiền nữa,

Dứt lời lập tức che miệng khóc "hu hu" thành tiếng.

Loại từ như "tiện nhân" này, lúc trước Triệu Lan Trân chắc chắn không bao giờ nói ra. Nhưng sau khi khốn đốn nằm trên giường và ngồi xe lăn hai năm, bà ấy đã không còn là Triệu Lan Trân của năm ấy nữa.

Vốn Nhan Hồng An và Nhan Vệ An bỗng nghe nói ông ngoại và bác cả còn sống, hơn nước sau nửa tháng nửa sẽ về thăm bọn họ nên rất vui vẻ. Nhưng khi nghe thấy mẹ của bọn họ nói mấy lời như thế, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Tuy Nhan Hồng An vẫn còn kinh doanh chung với Nhan Hoan, nhưng cái tên Nhan Hoan này đã trở thành một điều cấm kỵ trong nhà từ lâu.

Đã rất lâu, rất lâu không có ai nhắc đến cái tên này nữa rồi.

Nhan Hồng An không ngờ lúc mẹ của anh ấy bắt đầu nhắc lại cái tên Nhan Hoan này, vừa mở miệng đã hung dữ gọi "tiện nhân". Càng không ngờ trong mắt bà ấy, anh ấy kinh doanh cùng Nhan Hoan lại là "Đi theo sau lưng con tiện nhân đó, hao tâm tổn sức cho cô ta để cố gắng mượn chút tiền". Những lời này, không chỉ không tôn trọng Nhan Hoan mà còn không tôn trọng cả anh ấy.

Vì câu nói này mà anh ấy cảm thấy ăn miếng thịt kho tàu này hệt như đang nhai sáp vậy.

Cuối cùng sau khi nhai hai lần cũng ăn không nổi mà nhả ra cũng không được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ấy nói: "Mẹ, mẹ có biết không, mỗi một hạt cơm mà mẹ đang ăn lúc này, mỗi một liều thuốc mà mẹ dùng trong bệnh viện, còn người chuyên môn chăm sóc cho mẹ nữa, những loại chi phí đó, đều là chút tiền bợ đ.í.t mà mẹ nói sao?"

Loading...