Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 447
Cập nhật lúc: 2025-03-14 05:49:13
Lượt xem: 23
Giọng nói của Vương Tịch Xuân bỗng trở nên hưng phấn, nói: "Sao em có thể quên được chứ. Anh nói xem, hai năm nay mẹ đã làm việc ở nhà sư phụ Tiểu Nhan rất tốt, cũng quen biết không ít người. Cho dù mẹ không biết thì sư phụ Tiểu Nhan cũng biết. Nhờ sư phụ Tiểu Nhan giới thiệu cho mẹ một nhà tốt khác không phải là được rồi sau? Chốc nữa mẹ về em sẽ bàn bạc với bà ấy."
Dì Mai xoay người, rời khỏi nhà.
Thật ra hai ngày nay bà ấy cũng nghĩ đến chuyện này, không làm ở nhà sư phụ Tiểu Nhan nữa mà sẽ đi tìm một nhà khác để làm.
Nhưng lúc này, sau khi nghe thấy con trai và con dâu tính tới tính lui, bỗng cảm thấy thật sự không có ý nghĩa gì cả.
Bà ấy nhớ đến lời nói của Triệu Lan Lan.
Đúng vậy, nếu đến khi bà ấy không còn kiếm được tiền nữa, mà tất cả tiền của bà ấy đều tiêu cho bọn họ hết thì lúc đó, có phải sẽ trở thành một quả bóng cao su bị đá tới đá lui hay không?
Đợi đến khi bà ấy nằm trên giường bệnh rồi, trông cậy vào chuyện bọn họ trả tiền thuốc men cho bà ấy, sau đó phục vụ bà ấy thật tốt ư?
Bà ấy cũng không đến nhà con gái nữa, ngồi một lúc lâu bên ngoài, sau đó lại đi ăn một tô mì trong một quán mì mới mở. Quán mì này do một cặp vợ chồng già mở, dì Mai biết bọn họ, bọn họ sống trong một cái lán gần đó, tuổi đã cao nhưng vẫn đang nỗ lực kiếm tiền. Cũng có mấy đứa con, thỉnh thoảng lúc dì Mai đến sẽ nhìn thấy con trai và con dâu dẫn theo con của bọn họ đến đây ăn mì. Cặp vợ chồng già sẽ cố ý cho thêm đầy ắp trứng và hành thái nhỏ cho bọn họ. Bọn họ ăn xong sẽ lập tức gọi người bên trong một tiếng, bát đũa cũng không dọn đã đi rồi. Hai vợ chồng già vội đi ra, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ. Nhìn về phía đầu phố một lúc lâu mới cúi người thu dọn bát đũa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dì Mai đang ăn mì, bỗng nhiên có cảm giác nhạt nhẽo vô vị.
Bà ấy ăn xong lại đi vòng vòng bên ngoài, không đến nhà con gái nữa mà bắt xe đi thẳng về căn biệt thự nhỏ.
Mở cửa đi vào, Nguyễn Lan Lan đang ngồi trên thảm chơi xếp gỗ với Lâm Lâm và Dao Dao. Lúc này, hẳn là bọn họ vừa mới ngủ trưa dậy không lâu.
Hai đứa nhóc đó nhìn thấy và ấy bỗng trở về hiển nhiên rất ngạc nhiên. Lâm Lâm điềm tĩnh hơn, chỉ đứng dậy gọi bà ấy một tiếng "bà", Dao Dao cũng đứng dậy sau đó lập tức dùng cặp chân ngắn cũn đó vội vàng chạy qua đây. Nhào vào lòng bà ấy, hỏi: "Bà ơi, hôm nay, sớm quá."
Do lúc trước mỗi khi bà ấy về nhà đều đến tối mới quay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-447.html.]
Dì Mai khẽ sờ đầu cô nhóc, nói: "Ừ, nhớ Dao Dao nên về sớm một chút."
Dao Dao híp mắt cười to, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, tiện tay chỉ và một đĩa bánh ngọt nhỏ trên bàn, nói: "Ăn, bánh đường, mẹ, làm đó."
Nói xong cũng không chờ dì Mai nói gì hết đã dẫm cái chân nhỏ "lạch bạch" chạy đến trước bàn, cầm một miếng bánh ngọt lên sau đó nhón chân, kêu dì Mai đang đi theo cô nhóc cúi người xuống, cô nhóc lập tức nhét miếng bánh ngọt vào trong miệng bà ấy, mỉm cười nói: "Ăn ngon."
"Ừ, ăn ngon."
Ánh mắt của dì Mai khẽ nóng lên, giọng nói pha chút giọng mũi.
Buổi tối dì Mai nói với Nhan Hoan chuyện bà ấy muốn đến Thâm Quyến cùng với bọn họ.
Nhan Hoan ngạc nhiên, có điều nghĩ đến chuyện hôm nay bà ấy về nhà lại về sớm bất thường như thế, trong lòng hiểu rõ, sợ là lúc bà ấy về nhà chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cô biết rất rõ chuyện nhà họ Mai, do muốn thuê người chăm sóc trẻ em nên phải thật cẩn thận.
Chi tiết về bối cảnh gia đình, nhân phẩm, tính cách, quan hệ với gia đình thậm chính là phẩm cách của các thành viên trong nhà, lúc trước đều đã được điều tra hết cả rồi. Thậm chí tình huống của nhà họ Mai và nhà họ Nguyễn trong hai năm nay cô cũng biết rất rõ.
Thế nên cô cũng không hỏi lại, chỉ nói: "Dì Mai, dì thật sự đã suy nghĩ rõ ràng rồi hay chỉ là quyết định nhất thời thôi vậy?"
Dì Mai lắc đầu, cười khổ một lát rồi nói: "Không phải quyết định nhất thời mà là cuối cùng cũng hiểu rõ."
"Mấy lời cháu vừa nói với dì làm dì nghĩ đến chuyện người đã già rồi phải đi đến một nơi xa lạ, có thể sẽ cảm thấy đau khổ. Người già rồi sẽ sợ cô đơn."
Bà ấy khẽ lắc đầu, nói: "Vẫn luôn cảm thấy quây quần bên con cháu, vô cùng nhộn nhịp mới tốt, nhưng không suy nghĩ đến thực tế. Cuộc sống của dì quả thật là quá bình yên rồi, thế nên càng sống lâu lại càng hồ đồ, ngay cả Lan Lan cũng có thể nhận ra. Cuộc sống này, sao chỉ có thể dựa vào người khác chứ, vẫn nên dựa vào bản thân mình mới tốt. Hơn nữa, dì đi cùng các cháu, suốt ngày cũng chỉ ở nhà mà thôi, chỉ đối diện với Lâm Lâm, Dao Dao, Lan Lan và hai cháu, có ra ngoài cũng chỉ đi chợ thôi, có khác gì bây giờ chứ? Nếu ở lại, không phải lại để bản thân quay trở về con đường cũ của hai năm trước hay sao?"
Nhan Hoan bật cười.