Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 415
Cập nhật lúc: 2025-03-14 05:47:41
Lượt xem: 15
Anh thấy Nhan Hoan chìm vào hôn mê thì lập tức căng thẳng. Trước hết đưa tay ra thăm dò hơi thở của Nhan Hoan, lúc này mới có hơi yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn lập tức quay qua hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, vợ tôi ngất rồi, cô ấy có sao không?"
Bác sĩ cũng mệt đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.
Cô ấy bước đến quan sát Nhan Hoan, sau đó khoát tay với Triệu Thành Tích, nói: "Không sao hết, chỉ là một chút thôi. Cậu nhìn sắc mặt hồng hào của cô ấy đi, còn tốt lắm, chỉ cần ngủ một giấc là được rồi."
Lúc này Triệu Thành Tích mới yên tâm.
Nhưng vẫn nói: "Bữa trưa và buổi tối cô ấy vẫn chưa ăn gì hết, thế có ổn không?"
"Ổn."
Bác sĩ cảm thấy Triệu Thành Tích có hơi căng thẳng quá mức, nhưng trong phòng sinh hiếm khi nhìn thấy người đàn ông nào trong mắt và trong lòng chỉ có vợ mà thôi, ngay cả cặp song sinh cũng xem như không thấy. Thế nên thái độ của bác sĩ tốt lên, cười nói: "Không sao, ai sinh con cũng vậy cả. Sáng mai cho cô ấy ăn chút gì đó nhẹ nhàng là được rồi. Mấy ngày nay, cứ cho cô ấy ăn thanh đạm trước đã, cũng đừng bồi bổ quá nhiều, sau này rồi hãy bồi bổ thêm vào sau. Cô ấy có nền tảng không tồi, sẽ nhanh chóng hồi phục lại thôi."
Đã hơn ba giờ đêm rồi, trong lúc bọn họ nói chuyện, mấy người y tá đã bế em bé đến phòng dành cho trẻ sơ sinh.
Bác sĩ vẫn còn bị Triệu Thành Tích giữ lại hỏi rất nhiều vấn đề, sau đó mới rời đi.
Lúc bác sĩ rời đi đã đưa mắt nhìn Triệu Thành Tích một cái, nói: "Đồng chí Triệu, ngày mai dậy còn phải chăm sóc sản phụ nữ, thế nên tối nay cậu hãy nghỉ ngơi một lát đi."
Triệu Thành Tích gật đầu, cảm ơn bác sĩ.
Sáng hôm sau, lúc Nhan Hoan tỉnh dậy thì trời đã vô cùng sáng rồi. Tuy màn cửa đang đóng nhưng ánh nắng vẫn xuyên qua khe hở, chiếu vào bức tường màu trắng ở đối diện.
Tinh thần của cô hồi phục rất tốt.
Vừa tỉnh lại cô chỉ cảm thấy đói và khát mà thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô vừa định ngồi dậy, Triệu Thành Tích cảm nhận được động tĩnh của cô, lập tức đè cô lại: "Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?"
Nhan Hoan đưa mắt nhìn Triệu Thành Tích, đưa tay khẽ sờ lên mặt anh, nói: "Sao lại lôi thôi thế hả? Hệt như đã mấy ngày rồi chưa được ngủ vậy."
Nói xong thì cô nhăn mũi, nói: "Đói quá, em muốn uống nước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-415.html.]
Triệu Thành Tích bị ghét bỏ:...
Ngay lúc này, dì Mai ở bên cạnh đã rót một ly trà cho Nhan Hoan, cười nói: "Mau uống mấy ngụm để nhuận cổ họng và cơ thể đi."
Đợi đến khi Nhan Hoan đưa mắt nhìn ly trà, dì Mai mới vừa cười vừa lải nhải, cằn nhằn: "Không phải do đội trưởng Triệu suốt đêm không ngủ hay sao. Kể từ ngày hôm qua đưa cháu đến bệnh viện, cậu ấy vẫn chưa ăn gì hết, cũng chưa được chợp mắt, cứ luôn trông coi cháu. Cháu đó."
Cứ ỷ vào việc người ta thương cháu.
Nhưng lời này cũng khó để nói ra, thế nên bà ấy đã đổi thành: "Không thể không có lương tâm như thế được."
Nhan Hoan uống mấy ngụm trà xong, cảm thấy từ trên cổ họng xuống dạ dày đều rất thoải mái. Nhẹ nhàng chép miệng hai cái hưởng thụ dư vị trong miệng, rồi cười nói: "Cháu nào dám không có lương tâm chứ. Con là của hai người bọn cháu. Cháu chịu khổ, còn anh ấy trông coi, không phải là chuyện nên làm hay sao."
Nói xong còn liếc mắt nhìn Triệu Thành Tích một cái.
Triệu Thành Tích vẫn còn chưa nói gì, nhưng bị cô liếc mắt nhìn một cái, đôi môi mỏng mím lại, càng không nói gì hết.
Nhan Hoan nhìn thấy dáng vẻ này của anh, đưa tay nắm lấy bàn tay anh, tay còn lại cầm ly, hỏi dì Mai: "Dì Mai, cái này là trà gì vậy, thơm quá."
Dì Mai cười nói: "Đây là trà gạo rang mà sản phụ ở Quảng Đông thường uống. Lần trước chị dâu cả của cháu gửi đến, còn viết cả những cách chế biến khác nhau nữa. Bảo dì nhất định phải chú ý, nói là sản phụ không thể uống nước nóng, thế nên uống cái này để bổ trung ích khí, làm ấm bụng và xua tan cái lạnh, còn có thể bồi bổ cơ thể nữa. Có điều bây giờ cháu vừa mới sinh xong, thế nên chỉ sử dụng gạo rang nấu với trần bì thôi. Đợi thêm mấy ngày nữa là có thể bỏ thêm đậu đỏ, đậu đen, táo đỏ. Yên tâm, dì đã hỏi bác sĩ trung y rồi, rất tốt."
Nhan Hoan mỉm cười, khẽ gật đầu, nói: "Uống cũng rất ngon."
Nhan Hoan uống trà xong, lại ăn một bát cháo nấu do dì Mai bưng đến. Ăn uống no đủ xong mới như là nhớ ra cái gì, quay đầu nhìn xung quanh, nói: "Đứa bé đâu? Không ở đây sao?"
Cô đã liều cái mạng già này để sinh hai đứa nhỏ đó ra. Nghe nói dạo này trong bệnh viện thường xuyên xảy ra chuyện tráo con, trộm con đó.
Dì Mai:...
Nhan Hoan vừa hỏi xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Hai y tá đang đẩy hai chiếc xe nôi nhỏ vào, nhìn thấy Nhan Hoan đã tỉnh lại, lập tức mỉm cười, nói: "Tỉnh dậy là tốt rồi. Hai đứa bé này đã đến giờ b.ú sữa rồi, thế nên mới đem qua đây xem xem mẹ có sữa không, nếu không có thì chúng tôi sẽ cho bọn nhóc uống sữa bột trước."
Nói xong thì mỗi người bế một đứa bé qua đây.
Nhan Hoan tò mò ló đầu ra xem.