Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 385
Cập nhật lúc: 2025-03-13 20:04:46
Lượt xem: 23
Hai người nói chuyện một lúc, cô Diêu cũng chỉ cho cô biết cách quản lý cửa hàng của mình như thế nào: "Em khăng khăng giữ giá tiền là đúng, vì em không sản xuất số lượng lớn, đi theo con đường tinh phẩm nên không cung cấp được nhiều nhu cầu người dùng, em có thể nếu mức giá cao hơn nhờ phong cách tinh phẩm nhưng nếu như thế, em phải bảo vệ được mặt chất lượng thật chặt, tốt nhất em nên lập quy tắc cho mỗi khâu và phân đoạn trong cửa hàng may của mình, em có thể để họ lén làm một ít đồ cho người ta, nhưng tuyệt đối không thể dùng bảng hiệu của em với mấy đồ dùng đó, càng không thể lấy thiết kế của em đi dùng, chỉ cần điều tra ra được không cần báo cáo trước mà lập tức đuổi việc."
Nhan Hoan gật đầu.
Những cái này giống như quy tắc trước đây cô đã đặt ra rồi, cũng viết điều lệ trên cửa hàng, có điều cô Diêu nói thì cô vẫn rất thật lòng lắng nghe hết, để xem bản thân có để sót cái gì hay có nơi nào cần bổ sung hay không, cô quyết định sau này sẽ phải gọi mọi người đến mở một cuộc họp để thông suốt các nội quy.
Cũng may, cô vẫn kiên định chế tạo thuốc nhuộm thử công, còn nhãn hiệu vẫn là do người thân ruột của cô vẽ hoặc thêu lên, sau khi cửa hàng hoàn thành xong vào thời gian định kỳ sẽ cô đến kiểm tra, nắm được những thiếu soát trong nhãn hiệu đến cửa hàng.
Đúng với bản chất của nhãn hiệu nông trường "Tiểu Bàn Hùng" màu sao đỏ, vì sản xuất số lượng lớn nên cô đã cho cửa hàng thuốc nhuộm bên kia đến giúp thêu và chế tạo.
Hai người nói chuyện về cửa hàng một lúc, cô Diêu mới vờ thuận miệng nhắc cô: "Ngày hôm nay, cô còn có một việc nữa, lúc sáng sớm, có một phụ nữ trung niên tự xưng là người yêu của quản đốc trưởng của xưởng máy móc tổ bốn thành phố Tây Châu đến, nói con trai của bà ta đã tới cửa hàng của em, bị đánh một trận điếng người, cuối cùng chuyện này là thế nào?
Nhan Hoàng: Cô giáo, tính cách kiềm chế của cô tốt thật đấy!
Cô cười nói: "Đúng thế, chính em ra tay đánh đấy."
Cô Diêu:
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô Diêu động viên cô, nói: "Có điều em không cần lo lắng, với một tên côn đồ bất lịch sự dám ngang nhiên xông vào cửa hàng lúc ban ngày ban mặt, còn vô lễ dùng giọng điệu uy h.i.ế.p với em, trường học nhất định kiên quyết đứng về phía em."
Nhan Hoan cũng không lo lắng.
Tuy cô dùng lực chân hơi lớn, nhưng sức mạnh với vị trí đánh cũng đã kiểm soát rồi, có thể làm người ta bị thương nhưng cũng không đến nổi trúng chỗ hiểm gây ra tàn tật, cùng lắm là nằm mấy tháng mà thôi.
Cô "ừ" một tiếng, nói: "Em không có lo lắng."
Cô Diêu thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-385.html.]
Đứa bé này thật là bình tĩnh, làm gì có việc người yêu của con bé làm hư nó chứ, sức lực này thật sự do trời sinh mà.
Bệnh viện nhân dân số ba của thành phố Tây Châu.
Trong phòng bệnh của khoa bảo vệ trường học, sở trưởng đồn công an khu Đông, còn có cục trưởng cục công an thành phố Tây Châu đang hỏi mấy tên côn đồ, không, nói đúng hơn là đàn em tại công xưởng máy móc.
Trong ngày thường, đàn em công xưởng máy móc gây sự rất nhiều, nhưng cùng lắm cũng chỉ đi bộ một vòng ở đồn công an mà thôi, chứ không có gặp tình huống gì lớn như bây giờ.
Nhưng cũng vừa lo lắng vừa vênh váo kiêu ngạo, thầm nghĩ, quả nhiên anh Quân là anh Quân, trưởng xưởng là trường xưởng, ngay cả sở trưởng đồn công an và cục trưởng cục công an cũng mời tới, không phải tóm chúng ta đến đồn công an và cục công an điều tra mà tự đến bệnh viện thăm hỏi anh Quân, thuận tiện hỏi một chút về chúng ta, chuyện này như đan áp chế người đại học Tây Châu.
Vì lẽ đó, lúc khoa trưởng của khoa bảo vệ trường học đến hỏi thăm bọn họ, thì lưng họ liên tục ngừng lại, eo duỗi thẳng, nói chuyện cũng cứng rắn hơn.
La Lực Quân phải tự mình sẩy chân rơi xuống bậc thang hay không?
Không phải, anh ta bị người ta bị người ta đạp một đạp rớt xuống, các người không nhìn thấy trước n.g.ự.c anh Quân có dấu chân sao? Làm sao tự mình chạm ra dấu như thế được chứ?
Chuyện này đúng là một nghi án lớn mà.
Cục trưởng cục công an hỏi sở trường đồn công an: "Không phải anh đến trước sao? Có điều tra cái gì được không?"
Sở trưởng đồn công an hơi thấp thỏm.
La Thụ Hòe là họ La, cục trưởng La này cũng họ La, mà cục trưởng này cũng không thật có quan hệ với La Thụ Hòe gì, không phải ông ta mời ông ấy đến đó chứ?
Tuy nhiên, không đúng. Trước đây, ông ấy cũng chưa từng nghe nói họ có quan hệ gì.
Có điều sở trưởng cảm thấy đây là công việc, vẻ mặt của ông ấy rất thẳng thắng và nghiêm túc nói: "Lúc trước, tôi đã đến hiện trường điều tra rồi, cũng tìm được cửa hàng và hỏi qua mấy người xung quanh, lúc đó trên tầng cửa hàng thật sự chỉ có một mình bạn Nhan Hoan, trong cửa hàng không có nam công nhân, người yêu của bạn Nhan Hoan đã đi công tác ở thành phố Tây Châu không có ở đây, vì lẽ đó vết thương của La Lực Quân thật vì bạn Nhan Hoan tự vệ, sau đó anh ta lùi lại đụng trúng cái chặn giấy, không cẩn thận giẫm lên bậc thang rồi tự té xuống."
Trưởng xưởng La cau mày.