Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 349-351
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:09:05
Lượt xem: 7
Chương 349:
Nghĩ đến đây cô ta không khỏi có chút khó chịu.
Nhận Hoan hơi ngạc nhiên nhận lấy bức thư.
Nhưng chợt nghĩ đến gì đấy liền nhíu mày.
Trước cuộc triển lãm Nhan Hoan đã nghe giáo sư Diêu nói đến việc này, nhưng cuộc thi đã trôi qua hơn một tháng cô còn tưởng chuyện này đã không thành.
Giáo sư Diêu nhìn thấy biểu cảm của hai người họ, nhưng không nói gì mà chỉ nói: "Bên trong thư mời có giới thiệu hành trình chính, các em có thể xem qua sau đó đến Phòng công tác sinh viên hỏi thăm về thủ tục xin thị thực, các thông tin chi tiết hơn sẽ được gửi đến hội nghị tiếp sau, cô sẽ thông báo cho các em."
Giáo sư Diêu nói xong thì nói với Nhan Hoan bảo cô về trước, cô còn có chuyện muốn nói với Lương Đông Thủy.
"Giáo sư Diêu, xin đợi một chút."
Nhan Hoan nói: "Em cũng có một chuyện muốn nói với Lương sư tỷ, hơn nữa chuyện này em không muốn nói riêng với sư tỷ, cô có thể cho em vài phút không ạ?"
Giáo sư Diêu gật đầu.
Lương Đông Thủy nghe Nhan Hoan đột nhiên nhắc có việc muốn nói với cô ta, hơn nữa còn muốn nói trước mặt giáo sư Diêu, tạm thời kiềm nén niềm vui và do dự được ra nước ngoài tham quan và trao đổi học tập vừa mới nhận được, cô ta nhìn về phía Nhan Hoan.
Nhan Hoan đặt bức thư trong tay lên bàn, nói: "Sư tỷ, chị xem xem những thứ này là gì?"
Lương Đông Thủy giật mình trong lòng.
Tay cô ta giật giật, nhưng cô ta tự nhủ rằng "Bình tĩnh đi, tại sao mày phải sợ cô ta", mím chặt môi, cuối cùng đưa tay về phía tờ giấy kraft sau đó mở ra, rút đồ bên trong ra nhưng đồ bên trong vừa được rút ra cô ta đã không thể bình tĩnh được nữa, tay run lên và một bức ảnh rơi xuống bàn, nét mặt cũng biến sắc ngay lập tức.
Bức ảnh đó rơi trên bàn, cô ta vội vàng nhặt nó lên nhưng lại bị giáo sư Diêu đưa tay lấy đi.
"Cô!"
Cô ta hoảng sợ kêu lên.
Bức ảnh mà giáo sư Diêu lấy đi là một chiếc váy bà ấy chưa từng thấy bao giờ, phong cách kiểu dáng ở đó nhưng lại chưa từng thấy, người mẫu cũng lạ.
Nhưng bức ảnh chụp rất đẹp.
Bà ấy nghe thấy Lương Đông Thủy gọi mình thì ngước mắt lên nhìn Lương Đông Thủy, nói: "Đây là cái gì?"
Nói xong lại nhìn về phía Nhan Hoan.
"Phải ha, đây là cái gì?"
Nhan Hoan mỉm cười nhìn Lương Đông Thủy, nói: "Lương sư tỷ, chị có thể giải thích với giáo sư Diêu và sư muội em một chút được không, những bức ảnh này là gì? Hoặc là nói, quần áo trên người của những người mẫu trong ảnh này là gì?"
Tay Lương Đông Thủy nắm chặt bức ảnh còn lại, môi mím chặt, trong lòng lại trào dâng một cơn sóng lớn. ... Những bức ảnh này, vì sao Nhan Hoan lại có những bức ảnh này?
Không thể nào, không thể nào.
Cô ta cố gắng hết sức muốn để mình bình tĩnh lại, nhưng hoàn toàn không được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bởi vì quả thực quá trở tay không kịp, quá không thể.
"Đông Thủy?"
Giáo sư Diêu nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Lương Đông Thủy nhưng lại cắn chặt môi không lên tiếng, thì nhíu mày và nhấn mạnh giọng nói gọi cô ta thêm một lần nữa.
Nhưng Lương Đông Thủy vẫn không trả lời bà.
"Đưa bức ảnh cho cô."
Giáo sư Diêu đưa tay.
Bàn tay đang nắm những bức ảnh đó của Lương Đông Thủy trái lại càng nắm chặt hơn.
Giáo sư Diêu trực tiếp đưa tay ra lấy bức ảnh còn lại ở trong tay cô ta, nhưng Lương Đông Thủy lại theo bản năng nắm chặt, giáo sư Diêu nhíu mày trực tiếp kéo ra.
Lần này Lương Đông Thủy không dám phản kháng nữa, cuối cùng vẫn là buông tay, nhưng đôi mắt lại đột nhiên đỏ bừng.
Cô ta nhìn Nhan Hoan nói: "Làm sao có thể? Làm sao cô có được những bức ảnh này?"
Nhan Hoan hừ khẽ một tiếng và nói: "Nếu muốn người khác không biết trừ khi mình không làm. Chị cho rằng đó là tạp chí nước ngoài, chị gửi quần áo cho họ, chụp ảnh, đăng lên tạp chí, bởi vì có sự khác biệt tin tức với trong nước nên chúng tôi sẽ không biết được những điều này sao? Ha, giải thiết kế xuất sắc nhất của cuộc thi thiết kế thời trang đầu tiên trong công cuộc cải cách và mở cửa của Trung Quốc, nhà thiết kế chính của thương hiệu MV ở khu vực Châu Á, trang bìa chính, tác phẩm thiết kế đoạt giải nhất cũng được sắp xếp cho chị, chị thật sự có uy tín!"
Mỗi một câu nói của Nhan Hoan, sắc mặt của Lương Đông Thủy lại tái đi
Nhưng đến khi Nhan Hoan nói xong tất cả thì m.á.u huyết toàn thân tuôn trào, sắc mặt lại thoáng cái đỏ bừng.
Nhưng người lại dường như sống lại, đầu óc đang chìm trong hoảng sợ vì bỗng nhiên bị vạch trần cuối cùng cũng được giải thoát.
"Cô đang nói bậy bạ cái gì? Cái gì giải thưởng thiết kế xuất sắc nhất cuộc thi thiết kế thời trang, cái gì trang bìa chính, cái gì tác phẩm thiết kế đoạt giải nhất cũng được sắp xếp cho tôi? Cô đang nói cái gì vậy?"
Chương 350:
Cô hơi ngước cằm lên và nói: "Quần áo trên những bức ảnh đó quả thực là tôi thiết kế. Tôi được tạp chí VG mời làm một cuộc phỏng vấn, họ yêu cầu tôi gửi một loạt tác phẩm thiết kế sang, cũng chính là những bộ quần áo trên bức ảnh kia... Nhưng bởi vì trao đổi không tiện cho nên đến bên giờ tôi cũng chưa trao đổi trực tiếp điều gì với họ, còn những lời mà cô nói vừa rồi tôi càng không biết gì cả, thậm chí những bức ảnh này đều là lần đầu tiên tôi nhìn thấy..."
"Nhan sư muội, ngược lại tôi muốn hỏi tại sao quần áo tôi mới gửi đi, ảnh chụp ở bên Mỹ mà sao cô còn biết sớm hơn bản thân tôi vậy? Hay là bên trong có âm mưu gì, hoặc tất cả đều là thiết kế của cô... Nhan sư muội, tôi không hiểu, tôi sắp tốt nghiệp, cô vừa vào năm hai, ngoại trừ cuộc thi lần trước thì hoàn toàn không có bất cứ xung đột gì khác, vì sao cô lại nhắm vào tôi hết lần này đến lần khác vậy!"
"Sư tỷ."
Nhan Hoan bật cười khi nghe lời của cô ta, cô nói: "Thật sự không nhìn ra được, chị ngoài ăn cắp ý tưởng ra, sau khi bị người ta phát hiện còn biết quật ngược lại. Nhắm vào chị ư, nếu không phải chị luôn ăn cắp thiết kế của người khác sau lưng họ hết lần này đến lần khác, thì ai mà kiên nhẫn nhắm vào chị? Chị thật sự không phải trơ trẽn bình thường mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-349-351.html.]
Ăn cắp ý tưởng, cho dù là chuyện cuộc thi lần trước, Nhan Hoan cũng chưa bao giờ nói hai chữ "Ăn cắp ý tưởng" này với Lương Đông Thủy.
Những người khác cũng không có ai nói với cô ta như vậy.
Cuộc thi còn trao giải thưởng cho cô ta.
Cũng là bởi vì hành vi ban đầu của cô ta vẫn không đủ để gọi là ăn cắp ý tưởng.
Nhưng bây giờ Nhan Hoan lại nhẹ nhàng nói với cô ta rằng "Chị ngoài giỏi ăn cắp ý tưởng ra", hai chữ này giống như một cái tát đánh mạnh vào mặt cô ta.
Cô ta tức giận đến mức hơi thở nặng nề, lớn tiếng nói: "Cô đang nói cái gì? Cô tưởng mình là ai? Có tư cách gì nói tôi như vậy? Chỉ bởi vì sau lưng cô có một người đàn ông có quyền có thế, nên cô có thể tự cho là đúng như vậy ư, cho rằng người khác đều có thể mặc kệ cô nhào nặn, muốn gán tội danh gì thì là tội danh đấy sao?"
Thực ra dòng họ sau lưng người đàn ông của cô ta không thua kém gì nhà họ Triệu mà Nhan Hoa gả vào.
Người đàn ông của cô ta còn là quân nhân tại ngũ, nhưng cô ta không hiểu, không hiểu tại sao mình và Nhan Hoan lại sống theo hai cách khác nhau.
"Tôi có tư cách gì ư?"
Nhan Hoan lạnh lùng nở nụ cười: "Chỉ dựa vào những bức ảnh này, chỉ dựa vào những bộ quần áo mà chị gửi cho tạp chí quốc tế kia! Lần đầu tiên chị sử dụng ý tưởng thiết kế của tôi còn có thể nói đó chỉ là ý tưởng thiết kế và phương hướng, cho dù chị đụng thiết kế váy mùa hạ của tôi trước đây thì tôi cũng xem đó là đụng, cho nên chị tham gia cuộc thi của chị, tôi trưng bày tác phẩm của tôi, không liên quan đến nhau. Tôi không nhường chị, nhưng chị không trêu tôi thì tôi cũng không gây phiền phức cho chị."
"Nhưng bây giờ chị xem những bức ảnh và những tác phẩm này đi, mỗi một kiểu thiết kế đều có thể tìm thấy các yếu tố thiết kế và chi tiết của tác phẩm xuất sắc nào đó trong triển lãm lần này, không có ngoại lệ... Chị có thể thề với lương tâm của chị, những yếu tố thiết kế và chi tiết này không phải chị trực tiếp ăn cắp ý tưởng của người khác không? Chị có từng trưng cầu sự đồng ý của sinh viên thiết kế những tác phẩm này không? Nếu không có không phải ăn cắp ý tưởng thì là gì? Tội danh từ trước đến nay đều không phải người khác gán cho chị, mà là chị đã làm gì mới kiếm về cho mình, kể cả danh dự cũng vậy!"
"Cô!"
Lương Đông Thủy tức giận đến n.g.ự.c phập phồng.
Cô ta muốn nói rằng những yếu tố thiết kế và chi tiết đó vốn chính là tất cả các loại trang phục truyền thống, hoặc là những thứ có trên trang phục hiện đang tồn tại, tại sao cô ta không thể sử dụng chúng?
Nhưng mà rất nhiều lời, rất nhiều phản bác dồn lại bên miệng lại không thể nói ra được câu nào. ... Rốt cuộc bản thân cô ta cũng hiểu được rằng, không phải tất cả yếu tố và chi tiết đều có thể tìm thấy trong sách cổ.
Thực ra chính bản thân cô ta cũng biết như thế này là không đúng.
Nhưng đó là do ông Doyle yêu cầu.
Ông ta không trực tiếp yêu cầu như thế nhưng lại từng gợi ý cho cô ta, hơn nữa trong thời gian ngắn phải làm nhiều thiết kế như vậy, thiết kế xong còn phải sửa chữa lại bản thảo cùng với ông Doyle rồi tìm thợ may để nhanh chóng sản xuất... Trong thời gian ngắn như vậy, căn bản không đủ để cô ta hoàn toàn hấp thu tiêu hóa rồi sửa đổi, nên có một số chỗ thật sự là trực tiếp lạm dụng và chỉ sửa lại một chút mà thôi.
Chương 351:
Lương Đông Thủy rơi nước mắt vì nhục nhã.
Nhưng chuyện này vẫn chưa xong, Nhan Hoan vẫn chưa nói xong.
Cô lạnh lùng nhìn Lương Đông Thủy, nói: "Vinh dự là do chính mình kiếm được, ăn cắp ý tưởng chắc chắn sẽ không tồn tại được. Cũng giống như "Giải thưởng thiết kế xuất sắc nhất cuộc thi thiết kế thời trang" mà tạp chí này phong cho chị, rồi lại để người đạt giải nhất đi cùng chị, đánh tráo khái niệm, cưỡng ép nâng lên vị trí quán quân của "Thiết kế xuất sắc nhất", tưởng rằng chỉ dựa vào thông tin trong nước với nước ngoài không lưu thông thì có thể giấu giếm, nhưng giả chính là giả, ăn cắp chính là ăn cắp. Bây giờ tôi có thể tát vào mặt chị và nói cho chị biết rằng chị không xứng, tôi cũng sẽ trực tiếp gửi thư cho cuộc thi giao cho cuộc thi xử lý chuyện này, đây đều là hậu quả do hành vi của bản thân chị gây ra... Không có ai nhằm vào chị, đừng quá đề cao mình, chỉ là chị ăn cắp của người khác nên người khác có tư cách đứng ra và lớn tiếng nói cho tất cả mọi người biết rằng, chị ăn cắp đồ của tôi!"
Lương Đông Thủy tức đến run người, mà nghe cô nói sẽ gửi thư cho hội nghị thì sự hoảng sợ cực lớn lan tràn ra từ trong đáy lòng, cô ta hét lên: "Không, cô không thể!"
"Tại sao tôi lại không thể?"
Nhan Hoan lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Chị thấy sợ rồi sao? Làm chuyện xấu thì nên có ý thức sẽ không còn gì cả sau khi chuyện xấu bại lộ. Và, chị nên thấy may mắn, may mắn những bức ảnh, bài báo trên tạp chí và tất cả những việc này được tôi biết trước, nên không thực sự được xuất bản."
"Bây giờ tôi ném những bức ảnh này vào mặt chị, mắng chị một trận, giáo sư Diêu mắng chị một trận, có lẽ hội nghị sẽ cảnh cáo chị thậm chí là thu hồi giải thưởng của chị, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến chị, nhưng nếu thực sự xuất bản thì chị cho rằng việc đã rồi thì tôi sẽ không truy cứu sao? Không những tôi sẽ truy cứu, mà tôi còn sẽ kết hợp với tất cả các sinh viên khác cùng truy cứu, tôi sẽ yêu cầu hội nghị làm rõ công khai và hủy bỏ tuyên bố giải thưởng của chị, và sẽ hợp tác với một tạp chí quốc tế khác để phỏng vấn lại từ đầu, đến lúc ấy không phải nội bộ chúng ta biết chuyện chị ăn cắp mà cả thế giới đều biết chị ăn cắp, thì khi đó tương lai của chị mới bị hủy hoại!"
Cô nói xong không quan tâm đến Lương Đông Thủy nữa, cúi chào giáo sư Diêu và nói: "Cô, chuyện này em sẽ thông báo cho hội nghị với tư cách là nạn nhân, em mong cô ủng hộ."
Giáo sư Diêu gật đầu.
"Không."
Lương Đông Thủy bật khóc nói: "Cô, cô không thể để cô ta làm như vậy được, cô ơi, chuyện không phải như vậy đâu."
Giáo sư Diêu mặt không biểu cảm nhìn cô ta, sau đó gật đầu với Nhan Hoan, nói: "Em về trước đi."
Nhan Hoan cúi chào lần nữa rồi xoay người rời đi, không thèm nhìn Lương Đông Thủy thêm lần nào nữa.
Lương Đông Thủy khóc nức nở và liên tục nói với giáo sư Diêu rằng "Không phải như vậy đâu", giáo viên Diêu nhìn Nhan Hoan rời đi cho đến khi cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người là bà và Lương Đông Thủy.
Đây là một sinh viên mà bà ấy xem trọng nhất trong mấy năm qua.
"Đông Thủy."
Cuối cùng giáo sư Diệu cũng mở miệng nói: "Lần trước cô đã hỏi em, ký hợp đồng với họ, học hỏi các thế mạnh của họ, sau đó kết hợp với đặc điểm của bản thân mình để thiết kế ra những thứ không thật sự thuộc về em... Đó thật sự là phương hướng nghề nghiệp mà em muốn sao? Cô cho phép em không cần cho cô câu trả lời mà hãy tự cho mình câu trả lời. Bây giờ, rõ ràng em đã đưa ra câu trả lời... Nhưng giống như Nhan Hoan nói, giả chính là giả, ăn cắp chính là ăn cắp, em bị phản công nhanh như vậy vốn cũng là do bản thân em gieo gió gặt bão, là lựa chọn của chính bản thân em. Bây giờ, em khóc với cô thì có tác dụng gì?"
"Cô ơi!"
Lương Đông Thủy muốn nói không phải như thế.
Cô ta cũng không muốn như thế, nhưng mà...
"Cô nói cho em biết, cô rất thất vọng."
Giáo sư Diêu nói: "Thất vọng hết lần này đến lần khác, em ra ngoài đi. Mỗi người đều nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, cho dù xảy ra chuyện gì thì em tự mình gánh chịu, nếu em vẫn có thể tự kiểm điểm lại thì đó là may mắn của em."
Lương Đông Thủy hồn bay phách lạc rời khỏi phòng nghiên cứu của giáo sư Diêu.
Đi ra khỏi tòa nhà phòng nghiên cứu, gió đã thổi khô nước mắt trên mặt cô ta, trong tay vẫn siết chặt thư mời kia, chỉ cảm thấy nặng cả ngàn cân.
Cô ta biết rằng thư mời này rằng sẽ không có tác dụng nữa.
Quay trở lại với Nhan Hoan.
Nhan Hoan ngả bài với Lương Đông Thủy, hướng đi về nhà phải đi ngang qua ký túc xá, cô nghĩ đã rất lâu không đi ký túc xá chi bằng đi thăm Hạ Đồng, Vương Bình Bình và Lục Hòa Cầm.