Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 343-344

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:08:59
Lượt xem: 7

Chương 343:

Cô ta cũng biết, sốt ruột thì không được việc, nhưng không thử thì sao biết được là không thành? Không nói thì một chút cơ hội cũng không có.

Triệu Tuệ nói: "Em dâu này, hai đứa vừa chuyển nhà lại vừa mở cửa hàng may, tốn không ít tiền đi."

Nói rồi, cô ta liếc chiếc điện thoại đặt trên bàn dài phía trước chiếc tủ dựa sát tường một cái, nói: "Nếu cần thì có thể nói với mẹ và chị."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhan Hoan nhìn Triệu Tuệ một cái, nói: "Không cần, cảm ơn chị cả."

Cô lười ngả bài với cô ta.

Hơn nữa dựa vào tính tình thích xuyên tạc sau lưng người khác của họ, vẫn là bớt nói đi thì hơn.

Triệu Tuệ lại nói: "Lại nói, hôm qua chị đến chỗ trước đây hai đứa ở, thấy em biến căn nhà đó thành cửa hàng... Thực ra chị muốn nói là, căn nhà đó ở tầng năm, lên lên xuống xuống không tiện, nhà bên này của em lớn như vậy, sao lại không mở cửa hàng ở đây, các em ở bên trên, cửa hàng đặt ở bên dưới, chị thấy trước đây người ta đều mở cửa hàng như vậy. Như vậy thì em cũng tiện quản lý hơn, người khác đến chỗ em đặt may quần áo, xem quần áo, mua quần áo cũng tiện... Cho thuê căn nhà đó còn có thể tiết kiệm chi phí."

Nhan Hoan: "Ồn ào lắm, em không thích ồn ào."

Triệu Tuệ: ...

Cô ta không biết nên tiếp lời thế nào.

Qua một hồi, cô ta mới nói: "Vậy thì thực ra có thể thuê một cửa hàng tầng trệt ở cạnh nhà em. Dẫu sao thì cửa hàng ở tận tầng năm cũng không tiện lắm."

Nhan Hoan không tiếp lời cô ta, cô ta chỉ đành nói tiếp: "Dù sao em cho thuê căn nhà ở trên tầng đó thì chi phí hai bên có thể bù cho nhau... Em dâu à, nếu em ngại phiền thì có thể giao chuyện này cho chị làm, chị giúp em xem xem gần trường học của bọn em có gian nhà tầng trệt nào cho thuê phù hợp không. Như vậy có được không?"

Nhan Hoan cảm thấy lúc này dứt khoát từ chối cũng không được.

Triệu Tuệ này vẫn luôn quanh quẩn ở cửa hàng và căn nhà bên tập đoàn Công Trình đó, không cho cô ta nói ra, còn không biết cô ta muốn giở trò gì phía sau.

Cô vẫn cho cô ta một cơ hội nói ra vậy.

Cô cười nói: "Thuê một tầng trệt nằm ở địa điểm tốt, giao thông thuận tiện, chắc chắn là tiện hơn rất nhiều, nhưng tiền thuê sợ là không rẻ, bọn em tạm thời không có dự định này, gần đây cũng bận..."

Tiền thuê nhà đắt cái gì mà đắt, cô bán một bộ quần áo đã được năm mươi lăm đồng, sắp vượt qua hai tháng tiền lương của người thường rồi mà lại còn sợ tiền thuê nhà đắt.

Triệu Tuệ thấy cô cuối cũng cũng tiếp lời thì hai mắt sáng ngời, vội nói: "Chỗ này không phải là trung tâm thành phố, lại còn lệch về ngoại ô, cần thận tìm kiếm, chắc chắn có thể tìm được một căn có giá thuê phù hợp. Em dâu bận rộn thì giao chuyện này cho chị đi. Còn tiền thuê căn nhà đó em cũng không cần phải lo. Chi bằng như vậy đi, thực ra chị và anh rể em vẫn sống trong nhà mẹ chồng, nhà họ nhỏ, từ lâu đã không đủ ở, Châu Châu và Tráng Tráng cũng đã lớn vậy rồi mà vẫn phải chem chúc trong một phòng với anh chị, chị thấy chi bằng chuyện tìm cửa hàng tầng trệt em giao cho chị đi, chị tìm giúp em, tiền thuê nhà chị cũng trả giúp em, căn nhà của Thành Tích bên đó chị với anh rể em chuyển qua sống."

Hóa ra là đánh chủ ý này.

Nhan Hoan bừng tỉnh đại ngộ.

Cũng may là quan hệ giữa họ và người chị cả này lạnh nhạt. Trước đây bị cô tát vào mặt quá nhiều lần rồi, nếu không dựa vào những lời mà bà chị cả này nói với cô khi lần đầu tiên cô đến nhà, Nhan Hoan không chút nghi ngờ chị ta có thể lập tức hợp tình hợp lý yêu cầu yêu cầu họ giao nhà cho cô ta... Dù sao hai đứa cũng có nhà lớn để ở rồi, căn nhà này cũng không cần đền, cho bọn chị ở không phải là điều nên làm hay sao?

Bây giờ còn phải vòng vo một lượt.

Nhưng cũng không khác là bao.

Đợi cả nhà chị ta chuyển vào căn nhà đó, chuyện tìm cửa hàng lại giao cho cô ta, nếu cô nhắc đến chuyện tiền thuê nhà, bọn họ sẽ vỗ đùi, khóc lóc kể lể với người khác: "Cái gì mà chúng nó nhiều tiền như vậy, mà vẫn bắt chúng tôi trả tiền thuê nhà cho chúng nó. Tiền thuê nhà của em dâu một tháng mười mấy đồng, một tháng lương của tôi và anh rể nó được có bấy nhiêu, cả nhà còn phải ăn uống, còn phải nuôi con..."

Dù sao Nhan Hoan cũng tin người chị cả này không có nhiều hành động phiền phức như thế.

Lúc trước không phải là chị ta hợp tình hợp lý bảo con gái đổi một món đồ chơi lấy mặt dây chuyền ngọc bích của anh cả Gia Đông Đông đấy à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-343-344.html.]

Cho nên cô nghe bà chị cả này nói hết xong, không cho chị ta thời gian hòa hoãn, cô lập tức đứng lên, trở mặt nói: "Chị cả đưa ra ý kiến hay đấy! Em vẫn còn đang nghĩ xem chị kéo mẹ đến đây để làm gì? Hóa ra là muốn căn nhà kia của em. Em nói cho chị biết nhé, căn nhà đó của em, em đã mở cửa hàng rồi, chị có muốn như thế nào thì em cũng sẽ không cho chị."

Chương 344:

Nói đến đây cô lập tức bước ra mở cửa, nói với Triệu Tuệ đang bị sự trở mặt đột ngột của cô làm cho kinh ngạc trợn tròn mắt chưa kịp phản ứng lại: "Chị cả à, chị vẫn nên về đi, sau này mong chị cũng đừng có tùy tiện đến nhà bọn em, em thực sự không chịu nổi sự kích thích và hoảng sợ này... Lần đầu tiên em đến chơi, chị đã ép em ở riêng với Thành Tích ở nơi đất khác quê người, sống cùng ba mẹ hầu hạ ba mẹ. Lần này đến lại muốn em đưa nhà của em và Thành Tích cho chị. Ai mà biết lần sau đến chơi chị còn muốn cái gì nữa? Có phải chưa đủ thì chị còn ép em ly hôn với Thành Tích hay không?"

Cô nói xong mắt cũng đỏ lên.

Cô chỉ tay ra cửa mặc kệ nét mặt Triệu Tuệ và Cao Ngọc Hồng thay đổi liên tục. Triệu Tuệ phản ứng lại, đỏ bừng mặt giải thích: "Em dâu à, em nói gì vậy? Chị nói là chị giúp em thuê cửa hàng..." Nhưng Nhan Hoan là vẻ mặt "Tôi không nghe, tôi không nghe, chị muốn nhà của tôi, mau cút đi tôi."

Giữa lúc giằng co như vậy, Triệu Thành Tích trở về.

Anh nhìn vợ mình kéo cửa, chỉ tay ra ngoài, đỏ mắt bảo mẹ và chị cả của anh đi đi. Hai người họ thì vừa giận vừa tức lại vừa đỏ mặt vội vàng nói cái gì đó, Triệu Tuệ thậm chí còn bước lên động tay kéo Nhan Hoan.

Triệu Thành Tích vừa nhìn liền sầm mặt.

Không đợi Cao Ngọc Hồng và Triệu Tuệ nhìn thấy anh, giải thích gì đó với anh, anh đã lập bước lên phía trước kéo Nhan Hoan đến cạnh mình bảo vệ, lạnh lùng nói với Triệu Tuệ: "Chị muốn làm làm? Lại muốn ép Hoan Hoan làm gì? Rốt cuộc hai người ỷ vào cái gì mà năm lần bảy lượt làm loạn. Hoan Hoan không chịu được kinh hãi, hai người con không mau đi ra."

Cao Ngọc Hồng và Triệu Tuệ: "?"

Hai người nghe con trai, em trai nói vậy thì quả thực là giống như bị sét đánh, suýt nữa là ngất xỉu.

Cao Ngọc Hồng thực sự là cực kỳ tức giận.

Đây rốt cuộc là con trai và con dâu kiểu gì vậy?

Bà ta tức đến mức thở dốc, n.g.ự.c phập phồng, lý trí đã bay đi từ lâu rồi, bà ta không quan tâm nữa, chầm chậm đi đến, chầm chậm đi đến, xoay người xông vào trong nhà bổ nhào lên sofa, đập sofa gào khóc mắng mỏ: "Tôi đã làm cái gì, tôi đã làm cái gì cơ chứ? Tôi có lòng tốt tốn cả buổi sáng làm sủi cảo nhân thịt bò, lại tự mình xách đến, nhưng cuối cùng lại bị con trai con dâu đuổi ra ngoài. Anh cũng nghĩ lại đi, rốt cuộc là ai sinh anh ra? Anh đối xử với mẹ ruột của anh... Ôi chao, ông trời ơi, anh làm như vậy cũng không sợ thiên lôi đánh xuống à. Người miền núi thôn quê không học nhiều hiểu rộng cũng không đối xử với mẹ mình như vậy..."

Triệu Tuệ xông đến trước mặt bà ta, vừa rơi nước mắt vừa an ủi bà ta.

Nét mặt Triệu Thành Tích xanh mét, anh cúi đầu nói với Nhan Hoan câu gì đó, không để ý hai mẹ con đang khóc lóc ầm ĩ ở bên ngoài, cẩn thận kéo Nhan Hoan vào phòng, sau đó lập tức gọi một cuộc điện thoại cho ba anh ở nhà họ Triệu, anh nói: "Ba à, mẹ đang ở nhà bọn con khóc lóc om sòm, vừa khóc vừa làm ầm ĩ, ba đến đón mẹ về đi."

Triệu Bá Vinh cả kinh, suýt nữa nhảy dựng.

Ông ta hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Bà ấy làm loạn cái gì?"

Ông ta thấy cả buổi sáng bà ta đều ở bếp, hết băm thịt bò lại làm vỏ sủi cảo, nói là phải đem đến cho thằng hai và con dâu ... Ông ta biết từ khi bà ta biết thân phận của con dâu thứ hai, nhất là sau khi biết được con dâu thứ hai rất có khả năng sẽ lấy được kha khá tài sản bất động sản của nhà họ Triệu ở thành phố Tây Châu cũ, thì có lòng muốn bù đắp lại quan hệ với con dâu thứ hai.

Cho dù mục đích là gì thì đây vẫn là chuyện tốt.

Ai ngờ đang yên lành lại ầm ĩ cái gì không biết.

Nhan Hoan bước lên cầm lấy điện thoại, nói: "Con và Thành Tích chuyển đến nhà của mẹ con rồi, chị cả đến đây nhìn thấy, muốn đòi con căn nhà của Thành Tích ở tập đoàn Công Trình đó, nhưng căn nhà đó bây giờ con đã mở cửa hàng may rồi, không thể cho chị ấy."

Triệu Bá Vinh: "!"

Nét mặt già nua của Triệu Bá Vinh xấu hổ đỏ bừng, cũng vô cùng tức giận.

Sau đó Triệu Thành Tích bồi thêm một câu: "Ba à, lúc con về thấy bọn họ đang lôi lôi kéo kéo, Nhan Hoan vừa có thai, bọn họ như vậy là muốn làm gì? Bây giờ họ đang ở phòng khách vừa khóc vừa mắng mỏ ầm ĩ. Xin ba lần sau trói họ lại, đừng có để họ đến đây. Bọn họ muốn làm gì thì xin mời nói với ba, ba nói lại với bọn con, bọn con sẽ xem xét tình hình mà suy xét, nhưng con không hy vọng bọn họ lại chạy đến đây làm càn."

Triệu Bá Vinh: "..."

Triệu Bá Vinh cúp điện thoại, bắt xe đến nhà Triệu Thành Tích.

Loading...